Perception Channels: tactile ; chemical
Other Physical Features: endothermic ; bilateral symmetry
Key Reproductive Features: gonochoric/gonochoristic/dioecious (sexes separate); sexual
Jennings and Veron (2009) recognized 34 extant species, placed in 14 genera, in the family Viverridae. Viverrids are found in Asia and Africa. One species, the Common Genet (Genetta genetta) is found in Europe and the southwestern Arabian Penisula as well, but may have been introduced to Spain and spread at least through the Iberian Peninsula in historical times. Some Asian viverrids have been introduced to various island in Southeast Asia.
Viverrids are generally forest-dwellers, though some may be found in savannas and other grasslands, and are found from sea level up to around 3800 m.For most species, habitat preferences are poorly known.
Historically, the Viverridae has included the mongooses, the linsangs, and the African Palm Civet, but based in part on molecular phylogenetic studies, these are now often placed in their own families, the Herpestidae, Prionodontidae, and Nandiniidae, respectively. Several carnivore species from Madagascar were at one time also believed to belong in the Viverridae, but all Malagasy carnivores are now placed together in their own family, the Eupleridae.
Jennings and Veron (2009) recognized four subfamilies within the Viverridae, including the three traditional subfamilies Hemigalinae, Paradoxurinae, and Viverrinae, as well as the Genettinae, proposed by Gaubert and Cordeiro-Estrela (2006):
1) Hemigalinae ("palm civets" and Otter Civet). The subfamily Hemigalinare includes at least four species (Owston's Palm Civet [Chrotogale owstoni], Banded Palm Civet [Hemigalus derbyanus], Hose's Palm Civet [Diplogale hosei], and the apparently semi-aquatic Otter Civet [Cynogale bennettii]), all found in Southeast Asia. Jennings and Veron note that the three hemigaline "palm civets" have sometimes been placed together in the genus Hemigalus, but that this treatment may be inconsistent with recent molecular phylogenetic data. Wilting and Fickel (2012) argue that "palm" should be dropped from the common names of all hemigalines to avoid any implied close relationship with the "true" palm civets (in the subfamily Paradoxurinae)
2) Paradoxurinae (palm civets and Binturong). The subfamily Paradoxurinae as treated by Jennings and Veron (2009) includes at least seven civet species, all of them Asian and arboreal. However, a subsequent molecular phylogenetic study suggested that including the Small-toothed Palm Civet (Arctogalidia trivirgata) in this subfamily may render the Paradoxurinae paraphyletic (Agnarsson et al. 2010). Similarly, the authors of a molecular genetic study using museum skins concluded that the Sulawesi Palm Civet (Macrogalidia musschenbroekii) actually falls within the Hemigalinae, not within the Paradoxurinae where it was placed by Jennings and Veron and previous authors (Wilting and Fickel 2012).
3) Viverrinae (terrestrial civets). Viverrids in the subfamily Viverrinae, all of which are terrestrial and known as civets, include the African Civet (Civettictis civetta) and five or six Asian species.
4) Genettinae (genets and oyans). The species in the subfamily Genettinae, which are semi-arboreal and known as genets or oyans, are all found only in Africa (with the exception of the Common Genet, which is also found in the Iberian and southwestern Arabian Peninsulas, as noted above). Jennings and Veron recognized 17 genettine species, but emphasize that species boundaries in the genus Genetta have been controversial and that the number of recognized species may change with further study. Included in this subfamily is the very poorly known Aquatic Genet (Genetta piscivora) of central Africa, which is believed to be semi-aquatic and to subsist largely on fish; this species was at one time judged to be so distinct that it was placed in its own genus (Osbornictis), but molecular phylogenetic studied have suggested that it belongs in the genus Genetta and that its morphological peculiarities are adaptations to its semi-aquatic lifestyle.
Most viverrids are relatively small (with the smallest, the African oyans, weighing in at just over half a kilogram), but the African Civet and the Binturong (Arctictis binturong) may reach 20 kg. In general, viverrids are long and slender with a long snout, small ears, relatively short legs, and a long tail. The Binturong is the only viverrid known to have a prehensile tail.In most viverrid species, males and females are similar in appearance. Viverrids are generally nocturnal and range from terrestrial (civets) to semi-arboreal (genets, oyans) or arboreal (palm civets). Most (possibly all) viverrids have a scent gland between the anus and genitals that produces a strong-smelling substance known as civet (or civet oil) used for scent-marking (the secretion contains a macrocyclic ketone known as civetone and can retain its odor for several months). Although the smell of civet oil can be nauseating to humans at high concentrations, at very low concentrations it is very pleasant and has been used in the manufacture of perfumes for centuries.Civet oil has been largely replaced in the perfume industry by synthetic musks, but it is still used and in Africa (at least in Ethiopia) and in Asia (at least in India) civets are kept (but apparently not bred) on "farms" for civet extraction (conditions on these farms have been deplored by animal welfare activists and since the farms are continually restocked from the wild, they deplete wild stocks). Viverrids are hunted for food, both legally and illegally, throughout Africa and Asia. In addition to subsistence hunting, there has been a growing illegal trade for food, traditional medicine, skins (at least locally), and pets.
Information on the diets of most viverrid species is quite limited. The paradoxurine palm civets are mainly frugivorous, but also take small invertebrates and vertebrates.The terrestrial civets are broadly omnivorous, feeding on small vertebrates, invertebrates, and fruit; they are reputed to be excellent rat killers and may have been introduced long ago to various parts of the world for this reason, although they can take chickens and crops and are therefore often viewed as pests by farmers. The genets are mainly carnivorous, feeding on small vertebrates and invertebrates, although they may consume some fruit as well. Johnston's Genet (Genetta johnstoni) is believed to be largely insectivorous and the Aquatic Genet is believed to feed mainly on fish. Owston's Palm Civet is thought to feed mainly on earthworms, although small vertebrates, insects, and fruits may also be taken.
Viverrids are among the most poorly studied of all Carnivora. At least one species, the Malabar Civet (Viverra civettina), is ranked as Critically Endangered by IUCN (upgraded from probably extinct) and a number of others are ranked as Endangered or Vulnerable—but the information on which status assessments have been made for most viverrids is very limited. As for most taxonomic groups, the greatest conservation threat is believed to be habitat loss and degradation, although hunting poses a serious threat to some species as well.
(Jennings and Veron 2009 and references therein)
Los vivérridos (Viverridae) son una familia de mamíferos carnívoros qu'inclúi a les civetas, ginetas y especies allegaes.[1] Son de cuerpu pequeñu y, na so mayoría, de vezos arbóreos. Paecer a los gatos, pero tienen el focico más paecíu a les mangostas. El so llargor, escluyendo la so llarga cola, va de 40 cm a 70 cm, y el so pesu promediu bazcuya ente 1 kg y 5 kg, anque los manturones algamen los 13 kg.
Gatu civeta ye un términu imprecisu que s'usa pa munches criatures asemeyaes al gatu, como'l rintel o gatu civeta de Norteamérica (Bassariscus astutus), un mapache; la civeta africana (Civettictis civetta); el gatu lleopardu asiáticu (Prionailurus bengalensis — un auténticu gatu) y el gatu selvaxe africanu (Felis silvestris lybica — otru gatu auténticu). El términu evitar pa nun confundise ente vivérridos y gatos.
En Sri Lanka, les especies conócense como kalawedda pola comunidá de fala sinhala. Munchos usen los términos uguduwa y kalawedda indistintamente, anque aquel refier a la civeta de les palmeres más que al gatu civeta.
Los vivérridos son orixinarios de les rexones tropicales del Vieyu Mundu, toa África, el sur del Mediterraneu, Madagascar, y la península Ibérica. Los sos hábitats preferíos: tierres inundables, sabanes, montes y, sobremanera, selves tropicales. Cola perda del so hábitat, vien considerar especies vulnerables d'estinción.
Los apareamientos asoceden mientres tol añu con xestaciones de 60 a 81 díes. Delles especies tienen dos críes per añu; polo xeneral, cada camada puede tener ente unu y seis cachorros.
Les civetas son omnívores, y suplementan la so dieta carnívora (tamién carroña) con frutes, güevos y posiblemente raigaños.
Alredor del anu, tienen unes bolses llenes de algalia, una sustanza untuosa, de golor fuerte pero prestosu, que utilízase como base en perfumería (arume de algalia).
Los vivérridos (Viverridae) son una familia de mamíferos carnívoros qu'inclúi a les civetas, ginetas y especies allegaes. Son de cuerpu pequeñu y, na so mayoría, de vezos arbóreos. Paecer a los gatos, pero tienen el focico más paecíu a les mangostas. El so llargor, escluyendo la so llarga cola, va de 40 cm a 70 cm, y el so pesu promediu bazcuya ente 1 kg y 5 kg, anque los manturones algamen los 13 kg.
Gatu civeta ye un términu imprecisu que s'usa pa munches criatures asemeyaes al gatu, como'l rintel o gatu civeta de Norteamérica (Bassariscus astutus), un mapache; la civeta africana (Civettictis civetta); el gatu lleopardu asiáticu (Prionailurus bengalensis — un auténticu gatu) y el gatu selvaxe africanu (Felis silvestris lybica — otru gatu auténticu). El términu evitar pa nun confundise ente vivérridos y gatos.
En Sri Lanka, les especies conócense como kalawedda pola comunidá de fala sinhala. Munchos usen los términos uguduwa y kalawedda indistintamente, anque aquel refier a la civeta de les palmeres más que al gatu civeta.
Viveralar (lat. Viverridae) — yırtıcılar dəstəsindən məməli heyvan fəsiləsi.
Viveralar Cənubi Avropa (Piriney yarımadası), Afrika, Madaqaskar, Aralıq dənizi sahillərində, eləcə də İndoneziya və Filippin də daxil olmaqla Cənubi və Cənub-Şərqi Asiyanın tropik ərazilərində yayılmışdır. Himalay siveti (Paguma larvata) növü Yaponiya iqliminə uyğunlaşdırılmışdır.
Viverridae a zo ur c'herentiad e rummatadur ar bronneged, ennañ ar c'hizhier-banal, ar binturong, al linsanged hag an darn vrasañ eus ar siveted.
Viverridae a zo ur c'herentiad e rummatadur ar bronneged, ennañ ar c'hizhier-banal, ar binturong, al linsanged hag an darn vrasañ eus ar siveted.
Els vivèrrids (Viverridae) són una família de carnívors feliformes que conté 38 espècies. Inclou les genetes, el binturong, la majoria de civetes i els quatre espècies anomenades linsangs (linsang africà, linsang de Leighton, linsang ratllat i linsang tacat). Són originaris de la majoria de zones tropicals del Vell Món: gran part d'Àfrica (tret de la part just al sud del Mediterrani), Madagascar i la península Ibèrica. Els seus hàbitats favorits són els boscos, les sabanes, les muntanyes i, sobretot, les selves. A causa de la gran desforestació, s'enfronten a una gran pèrdua d'hàbitat, fet que provoca que diverses espècies siguin considerades com a vulnerables, i que la civeta llúdria estigui en perill.
Morfològicament els vivèrrids són una de les famílies més “primitives” dels carnívors, amb esquelets molt similars als dels fòssils que daten de l'Eocè, fa uns 50 milions d'anys. Tenen morfologies variables, però en general tenen l'aspecte d'un gat amb el musell allargat. La majoria tenen urpes totalment o parcialment retràctils, un bàcul, i unes glàndules anals odoríferes.
La mida del vivèrrids varia des dels 33 centímetres de longitud de cos i els 650 grams de pes del linsang africà, fins als 84 centímetres de longitud de cos i els 18 quilograms de pes de la civeta africana. Tot i no ser els de major longitud de cos, els grans binturongs poden arribar als 25 quilograms, fet que els converteix en els vivèrrid amb més massa corporal.
Són animals nocturns i generalment solitaris, amb una excel·lent oïda i visió. Malgrat trobar-se classificats dins del carnívors, són animals omnívors o, com les civetes de palmera, gairebé completament herbívors. Com a reflex d'aquesta dieta, les seves dents carnisseres estan relativament poc desenvolupades.[1] La seva dentadura és habitualment: 3.1.4.2 3.1.4.2 {displaystyle { frac {3.1.4.2}{3.1.4.2}}}
Malgrat semblar-se a les altres civetes, la civeta de palmera africana (Nandinia binotata) és genèticament diferent i pertany a la seva pròpia família monotípica (Nandiniidae).[2] Anàlogament, durant molt de temps es va considerar a la fossa (Cryptoprocta ferox) com a un membre dels vivèrrids, però les proves genètiques indiquen que pertany a la família dels euplèrids, una radiació endèmica de carnívors de Madagascar relacionada amb la família Herpestidae.[2] A més, estudis genètics recents indiquen que les dues espècies del gènere Prionodon, podrien estar més estretament relacionades amb les espècies de la família Felidae. Si es confirma aquest fet, les dues espècies de linsang asiàtic s'haurien de treure de la família dels vivèrrids i reclassificar-los.[2] Hi ha una certa de polèmica sobre el fet que les espècies del gènere Poiana siguin vivèrrids.[2]
A «La variació d'animals i plantes domesticades» Charles Darwin va observar: "La geneta ha criat aquí i al Jardin des Plantes, i ha produït híbrids."[3] Altres també han informat d'híbrids de civeta i geneta.
Els vivèrrids (Viverridae) són una família de carnívors feliformes que conté 38 espècies. Inclou les genetes, el binturong, la majoria de civetes i els quatre espècies anomenades linsangs (linsang africà, linsang de Leighton, linsang ratllat i linsang tacat). Són originaris de la majoria de zones tropicals del Vell Món: gran part d'Àfrica (tret de la part just al sud del Mediterrani), Madagascar i la península Ibèrica. Els seus hàbitats favorits són els boscos, les sabanes, les muntanyes i, sobretot, les selves. A causa de la gran desforestació, s'enfronten a una gran pèrdua d'hàbitat, fet que provoca que diverses espècies siguin considerades com a vulnerables, i que la civeta llúdria estigui en perill.
Cibetkovité šelmy (Viverridae) jsou jednou z čeledí z řádu šelem. Dorůstají menší až střední velikosti a žijí jak na stromech, tak na zemi. Pod ocasem mají výrazné pachové žlázy, ze kterých se v dřívějších dobách vyráběla například kosmetika, ale i léky. Jejich vzhled je podobný kunám, ale vnitřní stavba spíše kočkám, se kterými jsou příbuzné. Někteří autoři tuto čeleď rozdělují na dvě samostatné čeledi – cibetkovité a promykovité.
Cibetkovití obývají oblast Afriky, Madagaskaru, jižní Asie a jižní Evropy. Jejich nároky na potravu a biotop se vzhledem k jejich rozšíření liší druh od druhu. Aktivní jsou především v noci.
V dnešní době jsou již chované v zajetí nejen v zoologických zahradách, ale i u jednotlivců. Především druhy jako oviječi a ženetky jsou zkušenými chovateli dobře zvladatelné. V zoologických zahradách se pak setkáme i s binturongy a fosami.
Cibetkovité šelmy (Viverridae) jsou jednou z čeledí z řádu šelem. Dorůstají menší až střední velikosti a žijí jak na stromech, tak na zemi. Pod ocasem mají výrazné pachové žlázy, ze kterých se v dřívějších dobách vyráběla například kosmetika, ale i léky. Jejich vzhled je podobný kunám, ale vnitřní stavba spíše kočkám, se kterými jsou příbuzné. Někteří autoři tuto čeleď rozdělují na dvě samostatné čeledi – cibetkovité a promykovité.
Cibetkovití obývají oblast Afriky, Madagaskaru, jižní Asie a jižní Evropy. Jejich nároky na potravu a biotop se vzhledem k jejich rozšíření liší druh od druhu. Aktivní jsou především v noci.
V dnešní době jsou již chované v zajetí nejen v zoologických zahradách, ale i u jednotlivců. Především druhy jako oviječi a ženetky jsou zkušenými chovateli dobře zvladatelné. V zoologických zahradách se pak setkáme i s binturongy a fosami.
Desmerdyr (Viverridae) er en rovdyrfamilie. Den indeholder 38 arter af kattelignende rovdyr. De bliver mellem 40 og 70 cm lange og vejer mellem 1-5 kg.
Sekretet fra desmerdyrs gatkirtler kaldes zibet. Tidligere anvendte man zibet til fremstilling af parfume.
Slægten lever i syd og sydøstasien, i hele Afrika og i det sydlige Europa.
Den indiske palmeruller, også kaldet luwak (Paradoxurus hermaphroditus) indgår i produktionen af Kopi luwak-kaffen der er blandt verdens dyreste. Den fine smag skyldes, at desmerdyret spiser kaffebærrene og dyrets tarmsyre langsomt siver ind i kaffebønnen; Syren har nedbrudt bønnens proteiner og øger bærrets aroma der findes i desmerdyrets efterladenskaber. [1].
I alt 38 arter, kun eksempler angivet
Familie Desmerdyr Viverridae
Desmerdyr (Viverridae) er en rovdyrfamilie. Den indeholder 38 arter af kattelignende rovdyr. De bliver mellem 40 og 70 cm lange og vejer mellem 1-5 kg.
Sekretet fra desmerdyrs gatkirtler kaldes zibet. Tidligere anvendte man zibet til fremstilling af parfume.
Slægten lever i syd og sydøstasien, i hele Afrika og i det sydlige Europa.
Die Schleichkatzen (Viverridae) sind eine Familie der Katzenartigen. Es sind kleine bis mittelgroße Raubtiere, die mit rund 35 Arten in Afrika und Eurasien vertreten sind.
Schleichkatzen erinnern auf den ersten Blick an Katzen, sind aber oft durch die lange Schnauze, die langgestreckten Körper und die kurzen Gliedmaßen von diesen unterschieden. Ihr Fell ist häufig durch eine mit Bändern und Flecken versehene Fellzeichnung charakterisiert, es gibt aber auch einfarbige Arten. Der Kopf ist langgestreckt, die spitze Schnauze beherbergt 32 bis 40 Zähne. Die Ohren sind klein und oft zugespitzt. Die kurzen Beine enden meist in fünf Zehen, die Krallen können eingezogen werden. Der Schwanz ist in den meisten Fällen lang, oft buschig und mit Querstreifen oder anderen Musterungen versehen. Ein weiteres Merkmal vieler Arten sind die Perianaldrüsen, die ein streng riechendes Sekret verspritzen können, um ihr Revier zu markieren oder Feinde abzuwehren.
Schleichkatzen erreichen je nach Art eine Kopf-Rumpf-Länge von 35 bis 95 Zentimetern, eine Schwanzlänge von 13 bis 90 Zentimeter und ein Gewicht von 0,6 bis 20 Kilogramm.
Die größte Artenvielfalt erreichen die Schleichkatzen in Süd- und Südostasien, wo sie von Indien über Südchina bis Indonesien und den Philippinen verbreitet sind. Sie finden sich auch in ganz Afrika und auf der Arabischen Halbinsel. Eine Art, die Kleinfleck-Ginsterkatze, ist auch im südwestlichen Europa beheimatet. Schleichkatzen leben meist in Wäldern, manchmal auch in Buschland und in Savannen.
Generell sind Schleichkatzen nachtaktiv und schlafen tagsüber in Baumhöhlen oder Erdlöchern. Viele Arten sind gute Kletterer und leben meist auf Bäumen, der Binturong hat als einzige Art einen Greifschwanz entwickelt. Andere Arten wie die Zibetkatzen finden sich dagegen mehr am Boden. Zwei Arten, die Wasserzivette und die Otterzivette, führen eine semi-aquatische Lebensweise.
Die meisten Arten leben als Einzelgänger und meiden außerhalb der Paarungszeit den Kontakt zu Artgenossen. Manche Arten leben in Paaren oder kleinen Familiengruppen, größere Gruppen sind in dieser Familie unüblich. Schleichkatzen sind überwiegend territoriale Tiere, die ihr Revier mit dem Sekret ihrer Analdrüse markieren.
Schleichkatzen sind in der Regel Allesfresser. Viele Arten sind geschickte Jäger, die sich an ihre Beute anschleichen oder sie aus einem Versteck überrumpeln. Kleine Wirbeltiere zählen ebenso zu ihrer Nahrung wie Insekten, Würmer und Vogeleier. Manche Arten verzehren auch Aas. Pflanzliche Nahrung wie Früchte und Nüsse ergänzen den Speiseplan.
In der Regel kann das Weibchen zwei Mal im Jahr Nachwuchs zur Welt bringen, die Wurfgröße liegt zwischen eins und sechs. Jungtiere kommen mit geschlossenen Augen, aber behaart zur Welt. Die Lebenserwartung dürfte bei den meisten Arten zwischen fünf und 15 Jahren liegen.
Eine Reihe von Arten wird vom Menschen wirtschaftlich genutzt, insbesondere die Zibetkatzen, aus deren Analdrüsensekret Zibet gewonnen wurde, das in der Parfümherstellung eine wichtige Rolle spielt. Heute wird es aber meist aus künstlichen Ersatzstoffen erzeugt. Der Fleckenmusang ist für seine Rolle bei der Produktion des Kopi-Luwak-Kaffees bekannt. Das Fleisch einiger Arten wird gegessen, im Fall des Larvenrollers könnte auf diese Weise das SARS-Virus auf den Menschen übertragen worden sein.[1]
Die heutige Hauptbedrohung der Schleichkatzen ist der Verlust ihres Lebensraums, insbesondere die waldbewohnenden Arten werden durch großflächige Waldrodungen in Mitleidenschaft gezogen. Einige Arten gelten laut IUCN als gefährdet oder bedroht.
Schleichkatzen sind nahe verwandt mit den Mangusten (Herpestidae), die früher zu dieser Familie gerechnet wurden, heute aber von diesen als separate Familie abgetrennt betrachtet werden. Sie gehören innerhalb der Raubtiere zu den Katzenartigen.
Die Schleichkatzen lassen sich folgendermaßen in Unterfamilien und Gattungen einteilen:[2]
Der Pardelroller, der früher zu den Schleichkatzen gerechnet wurde, gilt heute als Vertreter einer eigenen Familie, Nandiniidae. Ebenso bilden die Linsangs (Prionodon) heute eine eigenständige Familie, Prionodontidae. Auch mehrere Arten aus Madagaskar, namentlich Fossa, Falanuk und Fanaloka, zählen heute nicht mehr zu den Schleichkatzen, sondern werden unter Madagassische Raubtiere (Eupleridae) geführt.
Die Schleichkatzen (Viverridae) sind eine Familie der Katzenartigen. Es sind kleine bis mittelgroße Raubtiere, die mit rund 35 Arten in Afrika und Eurasien vertreten sind.
Fungo, paka-zabadi au paka wa zabadi ni wanyama mbua wa ukubwa mdogo hadi wastani katika familia Viverridae. Spishi nyingine huitwa kanu, oyani na binturongi, lakini fungo-miti wa Afrika hana mnasaba sana na fungo na yumo katika familia yake binafsi Nandiniidae. Fungo wanatokea Afrika, Asia na Rasi ya Iberia katika maeneo kama savana, milima na misitu, hususa misitu ya mvua. Hawa ni miongoni mwa wanyama wa asili wa oda Carnivora. Mifupa yao ni takriban sawa na ile ya visukuku vya Eocene hapo ilikuwa miaka milioni 50. Wanafanana na paka wenye pua ndefu na mkia mrefu. Wana kucha zinazoweza kurudiwa ndani, mfupa katika mboo wao na tezi za harufu kando ya mkundu. Ukubwa wao unatofautiana kutoka ule wa oyani (mwili wa sm 30 na uzito wa g 650) hadi fungo wa Afrika (sm 84 na kg 18), lakini binturongi anaweza kuwa kg 25.
Fungo hukiakia usiku na kwa hivyo wana uwezo mzuri sana wa kusikia na kuona, lakini spishi nyingi huonekana mchana pia. Kinyume na uainisho wao katika oda Carnivora wanyama hawa hula vitu vyingi na fungo-miti ni walamimea takriban kabisa. Kwa hivyo chonge zao (meno yaliyochongoka ambayo yatumika kwa kunyafua nyama) zimevia. Kinyaa cha tezi za harufu kinaitwa zabadi na hutumika kwa kuchanganya katika manukato. Angalau zabadi inatengenezwa kwa jinsi ya kikemia sikuhizi, inavunwa kutoka wanyama hata sasa. Katika Afrika fungo hutumika, hususa huko Uhabeshi.
Fungo, paka-zabadi au paka wa zabadi ni wanyama mbua wa ukubwa mdogo hadi wastani katika familia Viverridae. Spishi nyingine huitwa kanu, oyani na binturongi, lakini fungo-miti wa Afrika hana mnasaba sana na fungo na yumo katika familia yake binafsi Nandiniidae. Fungo wanatokea Afrika, Asia na Rasi ya Iberia katika maeneo kama savana, milima na misitu, hususa misitu ya mvua. Hawa ni miongoni mwa wanyama wa asili wa oda Carnivora. Mifupa yao ni takriban sawa na ile ya visukuku vya Eocene hapo ilikuwa miaka milioni 50. Wanafanana na paka wenye pua ndefu na mkia mrefu. Wana kucha zinazoweza kurudiwa ndani, mfupa katika mboo wao na tezi za harufu kando ya mkundu. Ukubwa wao unatofautiana kutoka ule wa oyani (mwili wa sm 30 na uzito wa g 650) hadi fungo wa Afrika (sm 84 na kg 18), lakini binturongi anaweza kuwa kg 25.
Fungo hukiakia usiku na kwa hivyo wana uwezo mzuri sana wa kusikia na kuona, lakini spishi nyingi huonekana mchana pia. Kinyume na uainisho wao katika oda Carnivora wanyama hawa hula vitu vyingi na fungo-miti ni walamimea takriban kabisa. Kwa hivyo chonge zao (meno yaliyochongoka ambayo yatumika kwa kunyafua nyama) zimevia. Kinyaa cha tezi za harufu kinaitwa zabadi na hutumika kwa kuchanganya katika manukato. Angalau zabadi inatengenezwa kwa jinsi ya kikemia sikuhizi, inavunwa kutoka wanyama hata sasa. Katika Afrika fungo hutumika, hususa huko Uhabeshi.
Slikkaater (Viverridae) san en famile faan amanbi 30 slacher ruuwdiarten (Carnivora). Jo hiar tu a kaatoortagen (Feloidea) an lewe uun Afrikoo an Aasien.
Onerfamile Hemigalinae
Onerfamile Paradoxurinae
Onerfamile Viverrinae
Tu enkelt sköölen hiart man ään slach.
Slikkaater (Viverridae) san en famile faan amanbi 30 slacher ruuwdiarten (Carnivora). Jo hiar tu a kaatoortagen (Feloidea) an lewe uun Afrikoo an Aasien.
The Viverridae is a faimily o smaa tae medium-sized mammals, the viverrids, comprisin 15 genera, which are subdividit intae 33 species.[2] This faimily wis named an first describit bi John Edward Gray in 1821.[3]
Viverrids are foond aw ower the Oriental Region an even ayond it athort Wallace's line, aw ower Africae an passin intae soothren Europe. Thair occurrence in Celebes an in some o the adjynin islands shaws them tae be auncient indwallers o the tropics o the Auld Warld.[4]
Ang Viverridae ay isang pamilya ng mga maliliit hanggang katamtamang-laki na mamalya, ang viverrids, na binubuo ng 15 genera, na binabahagi sa 38 species. Ang pamilyang ito ay pinangalanan at unang inilarawan ni John Edward Gray noong 1821. Ang mga miyembro ng pamilyang ito ay karaniwang tinatawag na mga civet o genet. Ang mga viverrids ay matatagpuan sa Timog at Timog-silangang Asya, sa kabuuan ng Linya ng Wallace, sa buong Africa, at sa timog Europa.
This list is generated from data in Wikidata and is periodically updated by Listeriabot.
Edits made within the list area will be removed on the next update!
Ang lathalaing ito ay isang usbong. Makatutulong ka sa Wikipedia sa nito.
Viverridae es un familia de feliformes.
Existís 35 espècias de viverrids classats en 6 sosfamilhas:
The Viverridae is a faimily o smaa tae medium-sized mammals, the viverrids, comprisin 15 genera, which are subdividit intae 33 species. This faimily wis named an first describit bi John Edward Gray in 1821.
Viverrids are foond aw ower the Oriental Region an even ayond it athort Wallace's line, aw ower Africae an passin intae soothren Europe. Thair occurrence in Celebes an in some o the adjynin islands shaws them tae be auncient indwallers o the tropics o the Auld Warld.
Ang Viverridae ay isang pamilya ng mga maliliit hanggang katamtamang-laki na mamalya, ang viverrids, na binubuo ng 15 genera, na binabahagi sa 38 species. Ang pamilyang ito ay pinangalanan at unang inilarawan ni John Edward Gray noong 1821. Ang mga miyembro ng pamilyang ito ay karaniwang tinatawag na mga civet o genet. Ang mga viverrids ay matatagpuan sa Timog at Timog-silangang Asya, sa kabuuan ng Linya ng Wallace, sa buong Africa, at sa timog Europa.
Вівэравыя (Viverridae) — сямейства драпежных жывёлаў зь падатрада коткападобных.
Вівэравыя жывуць у тропіках Старога Свету: Афрыцы, Мадагаскары, ў Паўднёвай і Паўднёва-Ўсходняй Азіі, ў Міжземнамор'е.
Даўжыня складае 30–98 см, даўжыня хваста — 12–90 см, маса — 1–15 кг. Як правіла, вівэравыя — гэта невялікія стройныя жывёлы з кароткімі нагамі і доўгім хвастом, якія жывуць на дрэвах.
Вівэравыя (Viverridae) — сямейства драпежных жывёлаў зь падатрада коткападобных.
वाइवेरिडाए मध्यम आकार के स्तनधारी प्राणियों का एक जीववैज्ञानिक कुल है जिसमें १५ भिन्न जीववैज्ञानिक वंश शामिल हैं, जिनमें स्वयं ३८ प्राणी जातियाँ आती हैं। यह जानवर भारतीय उपमहाद्वीप, दक्षिणपूर्वी एशिया, अफ़्रीका और दक्षिणी यूरोप में पाये जाते हैं।[2]
वाइवेरिडाए मध्यम आकार के स्तनधारी प्राणियों का एक जीववैज्ञानिक कुल है जिसमें १५ भिन्न जीववैज्ञानिक वंश शामिल हैं, जिनमें स्वयं ३८ प्राणी जातियाँ आती हैं। यह जानवर भारतीय उपमहाद्वीप, दक्षिणपूर्वी एशिया, अफ़्रीका और दक्षिणी यूरोप में पाये जाते हैं।
Viverridae is a family of small to medium-sized, feliform mammals. The viverrids (/vaɪˈvɛrɪdz/) comprise 33 species placed in 14 genera. This family was named and first described by John Edward Gray in 1821.[3] Viverrids occur all over Africa, southern Europe, and South and Southeast Asia, across the Wallace Line.[4]
The name comes from the Latin word viverra, meaning "ferret", but ferrets are in a different family, the Mustelidae.
Viverrids have four or five toes on each foot and half-retractile claws. They have six incisors in each jaw and molars with two tubercular grinders behind in the upper jaw, and one in the lower jaw. The tongue is rough with sharp prickles. A pouch or gland occurs beneath the anus, but there is no cecum.[3]
Viverrids are the most primitive of all the families of feliform Carnivora and clearly less specialized than the Felidae. In external characteristics, they are distinguished from the Felidae by the longer muzzle and tuft of facial vibrissae between the lower jaw bones, and by the shorter limbs and the five-toed hind foot with the first digit present. The skull differs by the position of the postpalatine foramina on the maxilla, almost always well in advance of the maxillopalatine suture, and usually about the level of the second premolar; and by the distinct external division of the auditory bulla into its two elements either by a definite groove or, when rarely this is obliterated, by the depression of the tympanic bone in front of the swollen entotympanic. The typical dental formula is: 3.1.4.23.1.4.2, but the number may be reduced, although never to the same extent as in the Felidae.[4]
Their flesh-shearing carnassial teeth are relatively undeveloped compared to those of other feliform carnivores.[5] Most viverrid species have a penis bone (a baculum).[6]
In 1821, Gray defined this family as consisting of the genera Viverra, Genetta, Herpestes, and Suricata.[3] Reginald Innes Pocock later redefined the family as containing a great number of highly diversified genera, and being susceptible of division into several subfamilies, based mainly on the structure of the feet and of some highly specialized scent glands, derived from the skin, which are present in most of the species and are situated in the region of the external generative organs. He subordinated the subfamilies Hemigalinae, Paradoxurinae, Prionodontinae, and Viverrinae to the Viverridae.[4]
In 1833, Edward Turner Bennett described the Malagasy fossa (Cryptoprocta ferox) and subordinated the Cryptoprocta to the Viverridae.[7] A molecular and morphological analysis based on DNA/DNA hybridization experiments suggests that Cryptoprocta does not belong within Viverridae, but is a member of the Eupleridae.[8]
The African palm civet (Nandinia binotata) resembles the civets of the Viverridae, but is genetically distinct and belongs in its own monotypic family, the Nandiniidae. There is little dispute that the Poiana species are viverrids.[2]
DNA analysis based on 29 Carnivora species, comprising 13 Viverrinae species and three species representing Paradoxurus, Paguma and Hemigalinae, confirmed Pocock's assumption that the African linsang Poiana represents the sister group of the genus Genetta. The placement of Prionodon as the sister group of the family Felidae is strongly supported, and it was proposed that the Asiatic linsangs be placed in the monogeneric family Prionodontidae.[9]
The phylogenetic relationships of Viverridae are shown in the following cladogram:[1][10]
Viverridae Paradoxurinae ParadoxurusGolden palm civet P. zeylonensis
Jerdon's palm civet P. jerdoni
Asian palm civet P. hermaphroditus
MacrogalidiaSulawesi palm civet M. musschenbroekii
PagumaMasked palm civet P. larvata
ArctictisBinturong A. binturong
ArctogalidiaSmall-toothed palm civet A. trivirgata
Hemigalinae CynogaleOtter civet C. bennettii
ChrotogaleOwston's palm civet C. owstoni
DiplogaleHose's palm civet D. hosei
HemigalusBanded palm civet H. derbyanus
Viverrinae Viverrinae ViverraMalabar large-spotted civet V. civettina
Large-spotted civet V. megaspila
Large Indian civet V. zibetha
Civettictis ViverriculaSmall Indian civet V. indica
sensu stricto Genettinae PoianaWest African oyan P. leightoni
Central African oyan P. richardsonii
GenettaAbyssinian genet G. abyssinica
Haussa genet G. thierryi
Giant forest genet G. victoriae
Johnston's genet G. johnstoni
Aquatic genet G. piscivora
Servaline genet G. servalina
Crested servaline genet G. cristata
South African small-spotted genet G. felina
Common genet G. genetta
Cape genet G. tigrina
Letaba genet G. letabae
Schouteden’s genet G. schoutedeni
Rusty-spotted genet G. maculata
Angolan genet G. angolensis
Pardine genet G. pardina
Bourlon's genet G. bourloni
King genet G. poensis
sensu latoViverridae is a family of small to medium-sized, feliform mammals. The viverrids (/vaɪˈvɛrɪdz/) comprise 33 species placed in 14 genera. This family was named and first described by John Edward Gray in 1821. Viverrids occur all over Africa, southern Europe, and South and Southeast Asia, across the Wallace Line.
The name comes from the Latin word viverra, meaning "ferret", but ferrets are in a different family, the Mustelidae.
Los vivérridos (Viverridae) son una familia de mamíferos carnívoros que incluye a las civetas, ginetas y especies afines.[1] Son de cuerpo pequeño y, en su mayoría, de hábitos arbóreos. Se parecen a los gatos, pero tienen el hocico semejante a las mangostas. Su longitud, excluyendo su larga cola, va de 40 cm a 70 cm, y su peso promedio oscila entre 1 kg y 5 kg, aunque los manturones alcanzan los 13 kg.
Gato civeta es un término impreciso que se usa para muchas criaturas parecidas al gato, como el rintel o gato civeta de Norteamérica (Bassariscus astutus), un mapache; la civeta africana (Civettictis civetta); el gato leopardo asiático (Prionailurus bengalensis — un auténtico gato) y el gato salvaje africano (Felis silvestris lybica — otro gato auténtico). El término se evita para no confundirse entre vivérridos y gatos.
En Sri Lanka, las especies se conocen como kalawedda por la comunidad de habla sinhala. Muchos usan los términos uguduwa y kalawedda indistintamente, aunque aquel se refiere a la civeta de las palmeras más que al gato civeta.
Los vivérridos son originarios de las regiones tropicales del Viejo Mundo, toda África, Madagascar, el sur del Mediterráneo y la península ibérica. Sus hábitats preferidos: tierras inundables, sabanas, montañas y, sobre todo, selvas tropicales. Con la pérdida de su hábitat, se las viene considerando especies vulnerables de extinción.
Los apareamientos ocurren durante todo el año con gestaciones de 60 a 81 días. Algunas especies tienen dos crías por año; en general, cada camada puede tener entre uno y seis cachorros.
Las civetas son omnívoras, y suplementan su dieta carnívora (también carroña) con frutas, huevos y posiblemente raíces.
Alrededor del ano, tienen unas bolsas llenas de algalia, una sustancia untuosa, de olor fuerte pero agradable, la cual se utiliza como base en perfumería (perfume de algalia).
Los vivérridos (Viverridae) son una familia de mamíferos carnívoros que incluye a las civetas, ginetas y especies afines. Son de cuerpo pequeño y, en su mayoría, de hábitos arbóreos. Se parecen a los gatos, pero tienen el hocico semejante a las mangostas. Su longitud, excluyendo su larga cola, va de 40 cm a 70 cm, y su peso promedio oscila entre 1 kg y 5 kg, aunque los manturones alcanzan los 13 kg.
Gato civeta es un término impreciso que se usa para muchas criaturas parecidas al gato, como el rintel o gato civeta de Norteamérica (Bassariscus astutus), un mapache; la civeta africana (Civettictis civetta); el gato leopardo asiático (Prionailurus bengalensis — un auténtico gato) y el gato salvaje africano (Felis silvestris lybica — otro gato auténtico). El término se evita para no confundirse entre vivérridos y gatos.
En Sri Lanka, las especies se conocen como kalawedda por la comunidad de habla sinhala. Muchos usan los términos uguduwa y kalawedda indistintamente, aunque aquel se refiere a la civeta de las palmeras más que al gato civeta.
Viverridae Feliformia Carnivoraren azpiordeneko ugaztun familia bat da. 35 espezie deskribatu dira, katajineta, Binturong eta linsangak besteak beste.
Guztiak zonalde tropikaletan bizi dira. Afrikan, Madagaskarren eta Iberiar penintsulan bizi dira. Asiako hego-ekialdean ere bizi dira. Basoetan, sabanan eta gune menditsuetan bizi dira eta batez ere oihan tropikaletan. Espezie asko desagertzeko arriskuan daude, batez ere Cynogale bennettii.
Oso ezaugarri antzinakoak dituzte eta ia-ia ez dira aldatu Eozenoko fosiletatik. Forma ezberdinak badituzte ere askok sudur-luzeko katu baten antza dute. Tamaina aldakorra dute, baina 33 eta 84 zentimetro artean daude.
Gorputz liraina, gorputz-adar motzak, isats luzea eta buru zorrotza dituzte, eta espezie asko guruin anal usaintsuak dauzkate.
Hortzeri-formula 3.1.4.2 3.1.4.2Viverridae Feliformia Carnivoraren azpiordeneko ugaztun familia bat da. 35 espezie deskribatu dira, katajineta, Binturong eta linsangak besteak beste.
Guztiak zonalde tropikaletan bizi dira. Afrikan, Madagaskarren eta Iberiar penintsulan bizi dira. Asiako hego-ekialdean ere bizi dira. Basoetan, sabanan eta gune menditsuetan bizi dira eta batez ere oihan tropikaletan. Espezie asko desagertzeko arriskuan daude, batez ere Cynogale bennettii.
Sivettieläimet (Viverridae) on petoeläinten heimo, johon kuuluvat muun muassa sivettikissat, genetit ja linsangit. Kaikki lajit ovat pieniä tai keskikokoisia petoeläimiä, jotka elävät Etelä-Euroopassa, Afrikassa, Madagaskarilla ja Aasiassa. Useimmilla on pitkä ja notkea ruumis, pitkä kallo, lyhyet jalat ja pitkä häntä. Jokaisessa jalassa on yleensä viisi kynttä, jotka ovat osaksi sisäänvedettäviä. Monet lajit erittävät perärauhasistaan voimakastuoksuista eritettä, sivettiöljyä eli sivettiä,[1] jonka aktiivista ainesosaa civettonea käytetään hajuvesiteollisuudessa.
Sivettieläimet ovat sopeutuneet monenlaisiin elinympäristöihin, kuten avoimeen savanniin ja tiheään metsään, kun taas jotkut lajit ovat puoliksi vesieläimiä. Urokset ja naaraat ovat yleensä samannäköisiä, joskin urokset ovat hieman suurempia ja painavampia.
Sivettieläinlajeja ovat muun muassa:
Sivettieläimet (Viverridae) on petoeläinten heimo, johon kuuluvat muun muassa sivettikissat, genetit ja linsangit. Kaikki lajit ovat pieniä tai keskikokoisia petoeläimiä, jotka elävät Etelä-Euroopassa, Afrikassa, Madagaskarilla ja Aasiassa. Useimmilla on pitkä ja notkea ruumis, pitkä kallo, lyhyet jalat ja pitkä häntä. Jokaisessa jalassa on yleensä viisi kynttä, jotka ovat osaksi sisäänvedettäviä. Monet lajit erittävät perärauhasistaan voimakastuoksuista eritettä, sivettiöljyä eli sivettiä, jonka aktiivista ainesosaa civettonea käytetään hajuvesiteollisuudessa.
Sivettieläimet ovat sopeutuneet monenlaisiin elinympäristöihin, kuten avoimeen savanniin ja tiheään metsään, kun taas jotkut lajit ovat puoliksi vesieläimiä. Urokset ja naaraat ovat yleensä samannäköisiä, joskin urokset ovat hieman suurempia ja painavampia.
Sivettieläinlajeja ovat muun muassa:
Afrikanlinsanki (Poiana richardsoni) Tiikerilinsanki (Prionodon linsang) Naamaripalmunäätä (Paguma larvata) Vesigenetti (Osbornictis piscivora) Afrikansivettikissa (Civettictis civetta) Malabarinisosivettikissa (Viverra civettina) Genetti (Genetta genetta) Karhukissa (Arctictis binturong) Saukkonäätä (Cynogale bennetti) Beletti (Hemigalus derbyanus)Les Viverridés (Viverridae) sont une famille de mammifères carnivores féliformes, Elle comprend trente-cinq espèces différentes réparties en quinze genres distincts et subdivisés en huit sous-familles.
En font partie les genettes, civettes, mangoustes (dont les suricates) et binturongs. Ce sont des animaux de taille moyenne avec un corps allongé et des pattes assez courtes. Ils sont arboricoles, plutôt nocturnes et ne dédaignent pas de compléter leur régime carné par des fruits.
Le seul représentant en Europe est la genette commune que l'on rencontre autour du bassin méditerranéen. Les autres viverridés se rencontrent en Afrique et en Asie.
Les viverridés sont appréciés pour leur fourrure, certaines espèces ont des glandes péri anales qui produisent une substance appelée « civette » utilisée en parfumerie. Enfin la viande de civette est consommée en Asie. Les scientifiques soupçonnent cette pratique d'être à l'origine de l'apparition d'une nouvelle forme de pneumonie virale sévère en 2002 : le SRAS[1].
Certains viverridés ronronnent[2] comme Genetta tigrina[3],[n 1] et Genetta genetta[4].
Le nom de la famille Viverridae est formé par dérivation du radical viverra et du suffixe -idae. Le radical est un emprunt lexical au latin viverra signifiant « furet » (laquelle espèce n'appartient d'ailleurs pas aux viverridés, mais aux mustélidés[n 2]) et le suffixe de dérivation -idae est un emprunt au grec ancien εἶδος, eidos « aspect extérieur », utilisé en zoologie pour nommer toutes les familles animales.
Les viverridés sont des carnivores de taille moyenne avec un corps allongé, filiforme et des pattes relativement courtes. Leur taille va d’environ 30 cm (sans la queue) à 100 cm et leur poids de 1 kg à 14 kg. Ils portent une tête relativement petite avec un museau pointu et les oreilles dressées[5].
La plupart des espèces ont des rayures, des taches ou des bandes sur leur corps et leur queue est souvent cerclée de couleurs contrastées. Leurs griffes peuvent être entièrement, semi, ou pas du tout rétractiles.
La plupart ont des glandes périanales qui produisent une substance à forte odeur; chez certaines espèces, l'odeur est suffisamment puissante pour éloigner les prédateurs. La sécrétion de ces glandes, appelée civette, est utilisée comme base de parfum et comme médicament[5].
Formule dentaire mâchoire supérieure 3-4 3-4 1 3 3 1 3-4 3-4 3-4 3-4 1 3 3 1 3-4 3-4 mâchoire inférieure Total : 32-40 Denture des ViverridaeLa formule dentaire est 3/3, 1/1, 3-4/3-4 1-2/1-2 = 32-40. Les dents carnassières, pour cisailler la viande, sont bien développées.
Les viverridés sont originaires de l’Europe du Sud, de l’Afrique et de l’Asie. Ils ont rayonné à Madagascar. L’unique représentant européen est la genette commune (Genetta genetta) qui vit autour du bassin méditerranéen.
Ils vivent généralement dans les forêts, la savane, les montagnes et surtout la forêt tropicale.
La plupart des viverridés sont des chasseurs nocturnes. qui se nourrissent de petits vertébrés, d’insectes, de vers, crustacés et mollusques. Certains sont probablement des carnivores stricts alors que d’autres inclus des fruits et des racines dans leur régime[6].
Ils sont fortement arboricoles. Ils ne vivent pas en groupe[5].
Certains viverridés ronronnent comme la genette tigrine (Genetta tigrina), et genette commune (Genetta genetta).
On peut observer leur « crottier », judicieusement situé sur un replat rocheux dominant les bocages et les fourrés, où ils déposent, jour après jour, des excréments de taille impressionnante et leurs empreintes (à cinq doigts, mais semblables à celles du chat lorsque seuls quatre doigts marquent). Leurs voix peuvent être confondues avec celle du renard.
Georges Cuvier (1769-1832) donna une impulsion à la zoologie en appuyant ses études sur l’anatomie comparée et en particulier sur le squelette et les dents des mammifères. Il reprit la méthode de classification naturelle d'Antoine-Laurent de Jussieu en botanique, et proposa en 1797-1798 puis en 1817 une classification du Règne animal[7] dans laquelle la tribu des Digitigrades (de la famille des Carnivores) regroupe les genres Viverra (civette, genette, fossa, mangouste, suricates), avec les genres Ursus, Procyon, Coatis et Meles.
En 1821, dans On the natural arrangement of vertebrose animals, John Edward Gray [8] met sous les Digitigrades, la famille des Viveridae (orthographiée par Gray sans redoublement du r) comportant les espèces :
C’est-à-dire que le taxon « genre » de Cuvier (Viverra) a été monté au rang taxonomique de « famille » (Viveridae) avec certaines modifications de contenu en genres et espèces. Les genres sont alors Viverra, Genetta, Herpestes et Suricata.
Les viverridés constituent la famille la plus primitive de toutes les familles de carnivores féliformes et sont clairement moins spécialisés que les Felidae. C’est une des familles les plus problématiques des carnivores[9].
En 1833, Edward Turner Bennett décrit le fossa de Madagascar (Cryptoprocta ferox) et subordonne le genre Cryptoprocta aux Viverridae[10]. Toutefois, une analyse moléculaire et morphologique a suggéré que le genre Cryptoprocta n’appartenait pas aux Viverridae mais aux Eupleridae.
En 1864 [1865], J. E. Gray propose une révision des genres et espèces de la famille des Viverridae[11]. Il distingue les sous-familles suivantes :
Hunt (2001) regroupe les membres de cette familles en 6 sous-familles : Prionodontinae, Viverrinae, Euplerinae, Cryptoproctinae, Hemigalinae et Paradoxurinae[12]. À la suite d'une étude de 2003[13], les espèces de la sous-famille des Euplerinae sont regroupées au sein de la famille des Eupleridae avec une ancienne sous-famille de la famille des herpestidés, les galidinés.
L'ancienne sous-famille des Prionodontinae est maintenant une famille placée à la base des féliformes[14].
Pour Wilson & Reeder[9], iI existe 33 espèces de viverridés classées en 3 sous-familles :
Les relations phylogéniques des Viverridae sont montrées dans le cladogramme suivant [15],[16]
ViverridaeCivette palmiste de Golden P. zeylonensis
Civette palmiste de Jerdon P. jerdoni
Civette palmiste hermaphrodite P. hermaphroditus
Civette palmiste des Célèbes M. musschenbroekii
Civette palmiste à masque P. larvata
Binturong A. binturong
Civette palmiste à trois bandes A. trivirgata
Civette-loutre de Sumatra C. bennettii
Civette palmiste d'Owston C. owstoni
Civette de Hose D. hosei
Civette palmiste à bande H. derbyanus
Civette de Malabar V. civettina
Civette à grandes taches V. megaspila
Zibeth V. zibetha
Civette de Malaisie V. tangalunga
Rasse ou Petite civette V. indica
Poyane d'Afrique occidentale P. leightoni
Poyane d'Afrique centrale P. richardsonii
Genette d'Abyssinie G. abyssinica
Genette Haussa G. thierryi
Genette géante G. victoriae
Genette de Johnston G. johnstoni
Genette aquatique G. piscivora
Genette servaline G. servalina
Genette à crête G. cristata
Genette commune d'Afrique du Sud G. felina
Genette commune G. genetta
Genette tigrine G. tigrina
Genette Letaba G. letabae
Genette de Schouteden G. schoutedeni
Genette panthère G. maculata
Genette d'Angola G. angolensis
Genette pardine G. pardina
Genette de Bourlon G. bourloni
Genette royale G. poensis
Le Chien viverrin (Nyctereutes procyonoides) malgré un nom lui aussi basé sur la même racine latine, n'appartient pas à la famille des Viverridae mais à celle des Canidés
Les Viverridés (Viverridae) sont une famille de mammifères carnivores féliformes, Elle comprend trente-cinq espèces différentes réparties en quinze genres distincts et subdivisés en huit sous-familles.
En font partie les genettes, civettes, mangoustes (dont les suricates) et binturongs. Ce sont des animaux de taille moyenne avec un corps allongé et des pattes assez courtes. Ils sont arboricoles, plutôt nocturnes et ne dédaignent pas de compléter leur régime carné par des fruits.
Le seul représentant en Europe est la genette commune que l'on rencontre autour du bassin méditerranéen. Les autres viverridés se rencontrent en Afrique et en Asie.
Les viverridés sont appréciés pour leur fourrure, certaines espèces ont des glandes péri anales qui produisent une substance appelée « civette » utilisée en parfumerie. Enfin la viande de civette est consommée en Asie. Les scientifiques soupçonnent cette pratique d'être à l'origine de l'apparition d'une nouvelle forme de pneumonie virale sévère en 2002 : le SRAS.
Certains viverridés ronronnent comme Genetta tigrina, et Genetta genetta.
A dos vivérridos (Viverridae) é unha familia de mamíferos da orde dos carnívoros e suborde dos feliformes, que inclúe ás xenetas ou algarias e ás civetas.
Son de corpo pequeno, maiormente arbóreas.. Parécense aos gatos, mais teñen o fociño máis semellante ás mangostas. A súa lonxitude, excluíndo a súa longa cola, vai de 40 a 70 cm, e o seu peso oscila de 1 a 5 kg, con extremo nos manturóns de 13 kg. Coñécense 32 especies.
En Sri Lanka, as especies coñécense como "Kalawedda" pola comunidade de fala Sinhala. Aínda que moitos usan os termos "Uguduwa" e "Kalawedda" intercambiantes, aínda que "Uguduwa" refire á civeta palmeira máis que ao gato civeta. Os vivérridos son nativos dos trópicos do Vello Mundo, toda África, sur do Mediterráneo, Madagascar, e a Península Ibérica. Os seus mellores hábitats: terras inundables, sabanas, montañas e, sobre todo, selvas tropicais. En consecuencia, coa perda do hábitat; están sendo consideradas especies vulnerables.
A dos vivérridos (Viverridae) é unha familia de mamíferos da orde dos carnívoros e suborde dos feliformes, que inclúe ás xenetas ou algarias e ás civetas.
Son de corpo pequeno, maiormente arbóreas.. Parécense aos gatos, mais teñen o fociño máis semellante ás mangostas. A súa lonxitude, excluíndo a súa longa cola, vai de 40 a 70 cm, e o seu peso oscila de 1 a 5 kg, con extremo nos manturóns de 13 kg. Coñécense 32 especies.
En Sri Lanka, as especies coñécense como "Kalawedda" pola comunidade de fala Sinhala. Aínda que moitos usan os termos "Uguduwa" e "Kalawedda" intercambiantes, aínda que "Uguduwa" refire á civeta palmeira máis que ao gato civeta. Os vivérridos son nativos dos trópicos do Vello Mundo, toda África, sur do Mediterráneo, Madagascar, e a Península Ibérica. Os seus mellores hábitats: terras inundables, sabanas, montañas e, sobre todo, selvas tropicais. En consecuencia, coa perda do hábitat; están sendo consideradas especies vulnerables.
Cibetke i genetke (Viverridae) su porodica iz reda zvijeri, a svrstana je u natporodicu mačkolikih životinja. To su male do srednje velike zvijeri, s točno 30 vrsta koje žive u Africi i Euroazije.
To su rođakinje mačaka, imaju vitko tijelo s kratkim nogama, koje završavaju uglavnom s pet prstiju. Krzno im je najčešće pjegavo ili prugasto, no može biti i jednobojno. Na dugim licima imaju šiljaste njuške s 32 do 40 zubi, zašiljene ili zaobljene uške, duge brkove i velike oči. Cibetke i genetke su samotne životinje koje većinu vremena provode na drveću. Oštre pandže koje mogu uvlačiti koriste za hvatanje debala i grana, a u održavanju ravnoteže pomažu im dugi repovi. Zbog tih prilagodbi su dobri penjači.
Sljedeće obilježje im je prisutnost dvije ili više analnih žlijezda pored crijevnog otvora koje izlučuju tekućinu intenzivnog mirisa. Ovu tekućinu talože u žljezdanim vrećicama. Tom tekućinom koriste se za obilježavanje svog životnog prostora, da bi pokazale da na prostor polažu "pravo vlasništva", ali i da odbiju neprijatelje.
Ovisno o vrsti, dužina tijela kreće im se od 35 do 95 cm, dužina repa od 13 do 90 cm a težina im je između 0,60 i 20 kg.
Najveći broj vrsta ove porodice živi u južnoj i jugoistočnoj Aziji, gdje je raširena od Indije preko južne Kine do Indonezije i Filipina. Pored toga, živi u cijeloj Africi i na Arapskom poluotoku. Samo jedna vrsta iz ove porodice, sitno pjegava genetka (Genetta genetta), koja inače nastanjuje područje oko Atlasa, živi i u jugozapadnoj Europi. Inače, žive uglavnom u šumama, a ponekad i u grmovitim područjima i savanama.
Sve vrste su noćne životinje a po danu spavaju u dupljama u stablima ili jamama u tlu. Mnoge vrste su izvrsni penjači i uglavnom žive na stablima. Samo jedna vrsta, binturong, razvila je rep prilagođen hvatanju. Druge vrste se opet mogu naći samo na tlu, dok su neke prihvatile vodu kao stanište, i žive semiakvatičnim načinom života.
Većina vrsta žive samotnjački i izbjegavaju, osim u razdoblju parenja, susrete s pripadnicima iste vrste. Neke vrste žive u paru ili manjim porodičnim skupinama. Veće grupe u ovoj porodici nisu uobičajene. To su uglavnom teritorijalne životinje koje svoje područje obilježavaju izlučinom analnih žlijezda.
Sve vrste cibetki i genetki su u pravilu svežderi. Mnoge vrste su vrlo spretni lovci koji se prišuljaju plijenu ili napadaju iz zaklona. Hrane se malim kralježnjacima, kukcima, crvima kao i ptičjim jajima. Neke vrste jedu i strvinu. Jedu i biljnu hranu, kao voće i orahe.
Ženka koti najčešće dva puta godišnje između dvoje i šest mladunaca. Kod koćenja, mladunci su slijepi, ali imaju krzno. Očekivani životni vijek kod većine vrsta je između 5 i 15 godina.
Cibetke i genetke su bliski srodnici s porodicom Herpestidae, a ranije su i one bile uvrštavane u tu porodicu. Danas su zasebna porodica. Unutar reda zvijeri svrstavaju se u natporodicu mačkolikih.
Ova porodica se dijeli na sljedeći način:
Vrsta Nandinia binotata je ranije uvrštavana u ovu porodicu, no danas se smatra zasebnom porodicom Nandiniidae. I tri vrste koje žive na Madagaskaru koje su se ranije smatrale dijelom ove porodice, izdvojene su iz nje i čine danas zasebnu porodicu Eupleridae, odnosno, madagaskarske zvijeri (vidi: madagaskarska cibetka)
Cibetke i genetke (Viverridae) su porodica iz reda zvijeri, a svrstana je u natporodicu mačkolikih životinja. To su male do srednje velike zvijeri, s točno 30 vrsta koje žive u Africi i Euroazije.
Viverridae adalah keluarga mamalia berukuran kecil hingga sedang, berisikan 15 genera, yang terbagi lagi menjadi 38.[1] Keluarga ini pertama kali dicetuskan John Edward Gray pada tahun 1821.[2] Hewan-hewan dari kelompok ini biasanya disebut musang. Viverridae berada di Asia Tenggara dan Asia Selatan, melalui Garis Wallace, seluruh Afrika, dan Eropa selatan. Adanya mereka di Sulawesi dan beberapa daerah sekitar menunjukkan bahwa mereka merupakan hewan zaman tropis Dunia Lama.[3][4]
tidak sah; tidak ditemukan teks untuk ref bernama msw3
Viverridae adalah keluarga mamalia berukuran kecil hingga sedang, berisikan 15 genera, yang terbagi lagi menjadi 38. Keluarga ini pertama kali dicetuskan John Edward Gray pada tahun 1821. Hewan-hewan dari kelompok ini biasanya disebut musang. Viverridae berada di Asia Tenggara dan Asia Selatan, melalui Garis Wallace, seluruh Afrika, dan Eropa selatan. Adanya mereka di Sulawesi dan beberapa daerah sekitar menunjukkan bahwa mereka merupakan hewan zaman tropis Dunia Lama.
I Viverridi (Viverridae Gray, 1821) sono tra le famiglie più primitive di Carnivori, comprendenti animali comunemente noti come genette, zibetti, civette delle palme, linsanghi e il binturong.
Comprendono specie di piccole-medie dimensioni, con la lunghezza totale tra i 675 mm di Poiana leightoni e i 2 m di Arctictis binturong.
Il corpo è generalmente lungo e sinuoso con zampe relativamente corte e una coda molto lunga. Nel genere Arctictis la coda è completamente prensile. Sono caratterizzati da 5 dita in ogni zampa, dalla presenza di vibrisse sotto il mento e dal tipico muso allungato. Il cranio, generalmente lungo e appiattito, presenta un apparato uditivo diviso in due ossa, il timpanico e l'ectotimpanico. Hanno solitamente 40 denti, tranne in Prionodon dove sono 38. Il secondo incisivo inferiore è elevato allo stesso livello del primo e del terzo. I canini sono abbastanza lunghi e i denti ferini sono ben sviluppati. La struttura del piede è funzionale allo stile di vita delle varie specie. Nelle specie terricole è molto simile a quello dei Felidi, mentre in quelle arboricole i cuscinetti sono molto grandi. Un genere, Cynogale, adattato alla vita semi-acquatica, presenta dita palmate. I maschi hanno un osso penico. La vista, l'olfatto e l'udito sono ben sviluppati.
Gran parte delle specie presentano delle ghiandole odorifere a diversi stadi di sviluppo che secernono una secrezione all'interno di sacchette poste intorno all'apertura anale. La funzione di tale sostanza è probabilmente quella di scambiare informazioni verso i propri simili, ma verosimilmente è utilizzata anche come strumento di deterrenza nei confronti di altri predatori. La particolare striatura della pelliccia di molte specie di Viverridi, simile a quella di altri carnivori, in particolare Mustelidae come le moffette e le puzzole, che utilizzano la stessa arma di difesa, è un segnale di avviso per gli altri animali della presenza di secrezioni nauseabonde.
La maggior parte delle specie sono cacciatori notturni, spesso solitari ma generalmente mai gregari. Sono sia arboricoli che terricoli. Due specie sono adattate alla vita semi-acquatica. Alcune specie sono allevate per la produzione dello zibetto o come animali da compagnia.
I viverridi si nutrono di piccoli vertebrati, insetti, vermi, crostacei, molluschi ed anche di carogne. Alcune forme sono strettamente carnivore mentre altre aggiungono alla loro dieta sia frutta che radici. Talvolta irrompono in pollai e fattorie.
Generalmente si riproducono durante tutto l'anno, sebbene esistano anche forme con stagioni riproduttive. Normalmente nascono 1-6 piccoli due volte l'anno, ciechi ma ricoperti di pelo. L'aspettativa di vita può arrivare a 15 anni.
La famiglia è nativa dell'Europa meridionale, dell'Africa subsahariana e dell'Asia dal Subcontinente indiano fino all'Indonesia.
Vivono principalmente nelle foreste, sia primarie che secondarie, in savane alberate, dense boscaglie e anche ambienti suburbani.
La famiglia è stata suddivisa in 4 sottofamiglie:
La famiglia è presente in Europa dall'Eocene, dall'Oligocene in Asia e dal primo Miocene in Africa (con il genere Kanuites).
I Viverridi (Viverridae Gray, 1821) sono tra le famiglie più primitive di Carnivori, comprendenti animali comunemente noti come genette, zibetti, civette delle palme, linsanghi e il binturong.
Viveridae sunt familia mammalium marinorum ordinis Carnivororum, quae quindecim genera, in triginta octo species divisa, comprehendit. Viverridae Asiam australem, austro-borealem, Africam, ac Europam meridianam habitant. Nomen a Viverra, genere huius familiae, deducitur.
Viveridae sunt familia mammalium marinorum ordinis Carnivororum, quae quindecim genera, in triginta octo species divisa, comprehendit. Viverridae Asiam australem, austro-borealem, Africam, ac Europam meridianam habitant. Nomen a Viverra, genere huius familiae, deducitur.
Viveriniai (lot. Viverridae) – plėšriųjų žinduolių (Carnivora) šeima. Nedideli, trumpomis kojomis ir pailgu liemeniu Afrikos, Madagaskaro ir Pietų Azijos plėšrieji žvėrys. Turi bendrų bruožų su katėmis (didelės akys, daugumos dėmėtas kailis ir bent iš dalies įtraukiami nagai). Tačiau jų snukis pailgas, dantų sistema pilnesnė, daugelis turi gerai išsivysčiusias analines liaukas.
Šeimoje yra 35 rūšys:
Pošeimis. Cryptoproctinae
Pošeimis. Euplerinae
Pošeimis. Hemigalinae
Pošeimis. Paradoxurinae
Pošeimis. Viverrinae
De civetkatachtigen (Viverridae) vormen een familie zoogdieren in de orde van roofdieren. Het is een kleine familie met kleine tot middelgrote carnivoren, zoals civetkatten, en genetkatten.
Civetkatten zijn dieren met een gestreepte of gevlekte vacht, een lenig lichaam en een lange behaarde staart.
Deze familie kan worden onderverdeeld in grond- en boombewonende dieren, maar er zijn er ook met een gravende levenswijze of met een aanpassing aan een leven in het water.
De dieren komen voor in Afrika, Zuid-Europa en Zuid-Azië. Ecologisch gezien zou men ze de vervangers van wezels en marters in tropische gebieden kunnen noemen. Eén soort komt ook in Europa voor, de genetkat.
Civetkatten hebben tevens geurklieren, maar bij deze dieren bevinden ze zich in de lies. Van diverse soorten wordt de stof uit die klieren (civet) gebruikt in parfums en de farmaceutische industrie. Dit komt doordat de geur niet onaangenaam is en niet wordt gebruikt om andere dieren af te schrikken.
De familie omvat de volgende geslachten en levende soorten:
Loewak (Paradoxurus hermaphroditus)
De civetkatachtigen (Viverridae) vormen een familie zoogdieren in de orde van roofdieren. Het is een kleine familie met kleine tot middelgrote carnivoren, zoals civetkatten, en genetkatten.
Snikekattfamilien (Viverridae) er ei gruppe mår- og katteliknande rovpattedyr som hovudsakleg lever i Europa, Afrika og Asia, medrekna Indonesia og Filippinane.
Snikekattane har spiss og relativt lang snute og ein kortbeint, langstrekt kropp. Vekta varierer frå litt under 1 til over 14 kg, og kroppslengda, målt frå snute til halerot, ligg i området 30-100 cm. Halen er moderat lang og kjem i tillegg. Dei fleste artane har anten striper, flekker eller ringmønster. Dei har levevis som minner om det til dyr i mårfamilien, og er stort sett nattaktive jegerar som jaktar små virveldyr, insekt og virvellause dyr. Nokre snikekattar er reine kjøttetarar, andre et også frukt og røter. Dei fleste artane lever i trea, men nokre få held også til på bakken. Mårbjørn er den einaste arten med gripehale.
Dyra har godt utvikla syn, høyrsle og luktesans. Alle snikekattane utsonder ei særprega moskuslukt frå spesielle kjertlar.
Anetreet følgjer Yoder m. fl. (2003).[1]
Feliformia(andre katteliknande dyr)
Viverridae (snikekattar)
Hyaenidae (hyenar)
Herpestidae (mungoar)
Eupleridae (gassiske snikekattar)
Snikekattfamilien (Viverridae) er ei gruppe mår- og katteliknande rovpattedyr som hovudsakleg lever i Europa, Afrika og Asia, medrekna Indonesia og Filippinane.
Snikekattfamilien (Viverridae) er en gruppe mår- og kattelignende rovpattedyr som i all vesentlighet holder til i Europa, Afrika og Asia, inkludert Indonesia og Filippinene. Man tror imidlertid at viverridene opprinnelig spredte seg ut fra Madagaskar, der det fortsatt finnes et antall endemiske slekter. Som sådan inkluderer viverridene 5 underfamilier som tilsammen har 18 slekter og 31 arter. Selv om dette er en stor og spennende rovpattedyrfamilie er kunnskapen om disse dyra forbausende lite kjent.
Snikekattene har spiss og relativt lang snute og en kortbeint langstrakt kropp. Vekten varierer fra i underkant av 1 til mer enn 14 kg, og kroppslengden, målt fra snute til halerot, ligger i området 30-100 cm. Halen er moderat lang og kommer i tillegg. De fleste artene har enten striper, flekker eller ringmønster. De har et levevis som påminner om mårfamiliens og er stort sett nattaktive jegere som jakter på små virveldyr, insekter og virvelløse dyr. Noen er rene kjøttetere, andre spiser også frukt og røtter. De fleste artene lever i trærne, men noen få holder også til på bakken. Som sådan har disse dyrene godt utviklet syn, hørsel og luktesans. Mårbjørn er den eneste arten med gripehale, men alle snikekattene utsonder en særpreget moskuslukt fra spesielle kjertler.
Desmerkattene har bl.a. blitt beskyldt for å ha overført det fryktede SARS-viruset til menneskene. Kopi luwak, verdens mest kostbare kaffebønne kommer ut med avføringen til den asiatiske palmesivetten (Paradoxurus hermaphroditus) etter å ha passert gjennom fordøyelseskanalen. En forskningsrapport bekrefter at kaffebønnene endrer mikrostruktur etter ferden gjennom sivettens fordøyelsessystem.
Anetreet er i henhold til Yoder m. fl. (2003).[1]
Feliformia(andre kattelignende dyr)
Viverridae (snikekatter)
Hyaenidae (hyener)
Herpestidae (mungoer)
Eupleridae (gassiske snikekatter)
Snikekattfamilien (Viverridae) er en gruppe mår- og kattelignende rovpattedyr som i all vesentlighet holder til i Europa, Afrika og Asia, inkludert Indonesia og Filippinene. Man tror imidlertid at viverridene opprinnelig spredte seg ut fra Madagaskar, der det fortsatt finnes et antall endemiske slekter. Som sådan inkluderer viverridene 5 underfamilier som tilsammen har 18 slekter og 31 arter. Selv om dette er en stor og spennende rovpattedyrfamilie er kunnskapen om disse dyra forbausende lite kjent.
Wiwerowate[2], łaszowate[3], łasze[4] (Viverridae) – rodzina ssaków z rzędu drapieżnych (Carnivora), występująca głównie w leśnych ekosystemach południowej i południowo-wschodniej Azji, w Afryce i w południowo-zachodniej Europie, głównie poprzez lasy tropikalne, aż do RPA. Genetta servalina zamieszkuje wyspę Zanzibar. Spokrewnione z łaszowatymi gatunki z rodziny Eupleridae występują na Madagaskarze, a Nandiniidae w Afryce. Łaszowate są blisko spokrewnione z hienowatymi, mangustowatymi i kotowatymi.
Wiwerowate charakteryzują się wydłużonym ciałem z relatywnie krótkimi kończynami. Cechą wyróżniającą od innych Carnivora jest proporcja pomiędzy kośćmi puszki bębenkowej - tympanicum jest wyraźnie mniejsza od entotympanicum[5]. Osiągają długość od 33 cm do 1 m przy wadze od 650 g do 25 kg. Prowadzą głównie nocny tryb życia. Ich pożywienie stanowią drobne zwierzęta, niekiedy jaja i rośliny.
W Polsce zwierzęta z tej rodziny nie występują w stanie dzikim.
Klasyfikacja Viverridae zmieniała się wielokrotnie. Gatunki, rodzaje i podrodziny zaliczane do Viverridae były klasyfikowane i dyskutowane przez różnych autorów bez ogólnej akceptacji. Rodzina jest uważana za jedną z najbardziej problematycznych rodzin wśród ssaków drapieżnych (Carnivora). Na podstawie badań genetycznych przyjmuje się obecnie podział na podrodziny[2][6]:
Pozycja Prionodontinae nie jest pewna. Badania wskazują na bliskie pokrewieństwo linzangów i kotowatych, co skłania autorów do utworzenia rodziny Prionodontidae.
Wiwerowate, łaszowate, łasze (Viverridae) – rodzina ssaków z rzędu drapieżnych (Carnivora), występująca głównie w leśnych ekosystemach południowej i południowo-wschodniej Azji, w Afryce i w południowo-zachodniej Europie, głównie poprzez lasy tropikalne, aż do RPA. Genetta servalina zamieszkuje wyspę Zanzibar. Spokrewnione z łaszowatymi gatunki z rodziny Eupleridae występują na Madagaskarze, a Nandiniidae w Afryce. Łaszowate są blisko spokrewnione z hienowatymi, mangustowatymi i kotowatymi.
Wiwerowate charakteryzują się wydłużonym ciałem z relatywnie krótkimi kończynami. Cechą wyróżniającą od innych Carnivora jest proporcja pomiędzy kośćmi puszki bębenkowej - tympanicum jest wyraźnie mniejsza od entotympanicum. Osiągają długość od 33 cm do 1 m przy wadze od 650 g do 25 kg. Prowadzą głównie nocny tryb życia. Ich pożywienie stanowią drobne zwierzęta, niekiedy jaja i rośliny.
W Polsce zwierzęta z tej rodziny nie występują w stanie dzikim.
Viverridae é uma família de mamíferos carnívoros do Velho Mundo[1] que inclui as civetas, ginetas e aliados. São animais pequenos e leves, geralmente arborícolas. O habitat mais comum é a floresta tropical, mas vivem também em savanas e nas áreas em torno do mar Mediterrâneo. Acredita-se que sejam um vetor do vírus causador da SARS (síndrome respiratória aguda grave).
Em 1821, Gray definiu a família incluindo os gêneros Viverra, Genetta, Herpestes e Suricata, os dois últimos mais tarde transferidos para outra família, Herpestidae.[2] Reginald Innes Pocock posteriormente redefiniu a família incluindo vários outros gêneros, e subdividindo-a em subfamílias, baseado na estrutura do pé e nas glândulas odoríferas. Reconhecendo as subfamílias Hemigalinae, Paradoxurinae, Prionodontinae, e Viverrinae dentro da Viverridae.[3] Em 2003, a subfamília Prionodontinae foi elevada a categoria de família.[4]
Viverridae é uma família de mamíferos carnívoros do Velho Mundo que inclui as civetas, ginetas e aliados. São animais pequenos e leves, geralmente arborícolas. O habitat mais comum é a floresta tropical, mas vivem também em savanas e nas áreas em torno do mar Mediterrâneo. Acredita-se que sejam um vetor do vírus causador da SARS (síndrome respiratória aguda grave).
Familia viveride (Viverridae) este o familie de mamifere mici carnivore, din subordinul Feliformia („asemănătoare cu pisicile”), majoritatea trăind în Africa și Asia, printre care și zibeta (Viverra zibetha), geneta (Genetta).
Familia viveride (Viverridae) cuprinde 35 specii, 15 genuri incluse în 4 subfamilii:[1]
Subfamilia Paradoxurinae
Subfamilia Hemigalinae
Subfamilia Prionodontinae
Subfamilia Viverrinae
Multe specii sunt pe cale de dispariție.
Familia viveride (Viverridae) este o familie de mamifere mici carnivore, din subordinul Feliformia („asemănătoare cu pisicile”), majoritatea trăind în Africa și Asia, printre care și zibeta (Viverra zibetha), geneta (Genetta).
Viverrider eller sibetdjur (Viverridae) är en familj i ordningen rovdjur med omkring 30 arter. De är små till medelstora och lever i södra Europa, Asien och Afrika. I andra regioner har de blivit införda av människan.
Viverrider påminner i viss mån om kattdjur men de skiljer sig från dessa genom en långsträckt och smal kropp med lång svans. Flera arter har en kännetecknande mönstring på pälsen med fläckar och strimmor men det finns även arter som är enfärgade.[1] Även huvudet är långsträckt och i munnen finns 32 till 40 tänder. Öronen är små och oftast spetsiga. Fötterna har hos de flesta arterna fem tår med klor som kan dras in. I de flesta fall är svansen lång och yvig med tvärstrimmor eller annan mönstring.[1] I närheten av analöppningen finns körtlar, som avsöndrar oljeartade starkt luktande vätskor. Förutom könsorganen finns inga ytlig synliga differenser mellan hannar och honor. Honor har en till tre par spenar, beroende på art.[1]
Beroende på art är kroppslängden mellan 35 och 95 centimeter, svanslängden mellan 13 och 90 centimeter och vikten mellan 0,6 och 14 kilogram. Tandformeln är I 3/3 C 1/1 P 3-4/3-4 M 1-2/1-2, alltså 32 till 40 tänder.[2]
De flesta arter finns i södra och sydöstra Asien. Där sträcker sig utbredningsområdet från Indien och södra Kina till Indonesien och Filippinerna. Viverrider lever även i hela Afrika och på Arabiska halvön. Arten vanlig genett finns dessutom i sydvästra Europa.
Dessa djur lever vanligtvis i skogar men även i täta buskskogar och savanner med ett tjockt grästäcke.[3]
Vanligen är viverrider aktiva på natten. Under dagen vilar de i håligheter i träd eller i bon under jorden. Flera arter har god förmåga att klättra i träd men bara binturong har en gripsvans.[2] Andra arter som sibetkatter vistas mera på marken. Vattengenett och utterpalmmård lever delvis i vatten.[1]
Hos de flesta arterna lever varje individ ensam och utanför parningstiden undviker de kontakt med artfränder. Ett fåtal arter lever i par eller mindre familjegrupper.[1] Oftast har varje exemplar sitt revir som markeras med sekret från analkörtlarna.[4]
Viverrider är vanligen allätare men vissa arter har kött som huvudföda. När de jagar smyger de fram till bytet och dödar rovet från baksidan. De äter till exempel mindre ryggradsdjur, insekter, maskar och fågelägg. Några arter livnär sig även av as. Dessutom ingår frukter, rötter och nöt i födan.[2] Utterpalmmård och vattengenett äter större mängder vattenlevande djur som fiskar, grodor och kräftdjur.[1]
I regel har honor förmågan att para sig två gånger per år och efter dräktigheten föds 1 till 6 ungdjur. Ungarnas ögon är vid födseln slutna, men kroppen bär redan hår. Livslängden för de flesta arterna ligger antagligen mellan 5 och 15 år.
En del arter utnyttjas av människan ekonomiskt. Det gäller främst sibetkatter som producerar sibetolja i sina analkörtlar som används för att framställa parfym. Idag produceras dock sibetolja huvudsakligen på konstgjord väg. Indisk palmmård spelar en betydande roll i framställningen av kaffesorten Kopi Luwak. Köttet av några arter används som mat.
Ibland hölls viverrider som sällskapsdjur. De betraktas som skadedjur när de dödar höns. Å andra sidan är de nyttiga när de jagar gnagare.[3]
Det största hotet mot viverrider är förstöringen av deras levnadsområde. Huvudsakligen är det de arter som lever i skogen som hotas av skogsröjning i sina utbredningsområden. Vissa arter listas av IUCN som sårbara eller hotade.
Familjen bildas av cirka 30 arter fördelade på ungefär 15 släkten och 4 underfamiljer:[5]
Släktet Nandinia förs numera ibland till en egen familj - Nandiniidae. Arterna fossa, falanok och fanaloka (alla hemmahörande på Madagaskar) som tidigare ingick i viverriderna tillhör idag familjen Eupleridae.
Enligt Gaubert och Veron (2003) ska linsanger räknas till en egen familj. Forskarteamets molekylärgenetiska undersökningar visade att linsanger inte är närmare släkt med de övriga viverriderna. De utgör däremot systergruppen till kattdjuren.[6]
De första arterna som kan tillskrivas familjen uppkom enligt en studie från 2006 under sen eocen eller tidig oligocen för 34 till 30 miljoner år sedan. De äldsta fossilen är från Eurasien. Uppdelningen i tre underfamiljer skedde under senare oligocen eller tidig miocen. Under mellersta miocen nådde några familjemedlemmar Afrika och ungefär samtidig bildades de släkten som finns kvar idag.[1]
Viverrider eller sibetdjur (Viverridae) är en familj i ordningen rovdjur med omkring 30 arter. De är små till medelstora och lever i södra Europa, Asien och Afrika. I andra regioner har de blivit införda av människan.
Misk kedisigiller (Viverridae), etçiller (Carnivora) takımına ait, Afrika ve Avrasya'da yaygın olan, 30 orta büyüklükte türden oluşan bir familya.
Misk kedileri ilk bakışta kedileri andırırlar, ama çoğunlukla uzun burunları, uzun vücutları ve kısa bacakları ile kedilerden ayırt edilebilirler. Uzunlukları 35–95 cm (+ 13–90 cm kuyruk) ve ağırlıkları 0,6–20 kg arası değişir. Üzerlerinde çoğunlukla çizgiler, benekler ve diğer işaretler bulunur, ama tek renkli türler de vardır. Uzun bir kafatasları ve ağızlarında 32-40 dişleri bulunur. Kulakları küçük ve çoğunlukla sivridir. Kısa bacakları ve her ayaklarında beş parmakları vardır. Tırnaklarını içeriye çekebilirler. Kuyrukları uzun ve gür tüylü olur ve çoğunlukla üzerinde çizgiler veya diğer motifler bulunur. Diğer tipik bir özellik de çoğu türlerinde sahip olduğu bir anal bezedir, bu bezenin ürettiği çok keskin koku ile kendi bölgelerini işaretler ya da düşmanlarını kaçırırlar.
En fazla türleri Güney ve Güneydoğu Asyada; Hindistan, Güney Çin, Endonezya ve Filipinler'de bulunur. Ama Afrika kıtasının tümünde ve Arap yarımadası'nda da bulunurlar. Bayağı genet (Genetta genetta) adında bir türü hatta Avrupa'nın güneybatısında yaşar.
Misk kedisigiller çoğunlukla ormanlarda yaşarlar, bazıları çalılık ya da kurak bölgelerde de bulunur.
Misk kedisigiller genelde gece aktif hayvanlardır ve gündüzleri ağaç kovuklarında ve yer deliklerinde uyuyarak geçirirler. Çoğu türler iyi tırmanıcıdır ve ağaçlarda yaşar. Ağaçlarda yaşamaya en iyi şekilde ayak uydurmuş olan tür binturong hatta kuyruğu ile dallara tutunarak, kuyruğunu tırmanmak için kullanabilmektedir.
Viverrinae alt familyasına ait türler daha çok yerde yaşarlar. Kongo misk kedisi (Osbornictis piscivora) ve samur misk kedisi (Cynogale bennettii) türleri hatta yarı sucul bir yaşam sürdürmektedirler.
Çoğu türler yalnız yaşar ve üreme zamanı haricinde diğerlerinden uzak durur. Bazı türler çift olarak ya da küçük bir aile içerisinde yaşar; bu familyada bu grup kuran türler yoktur. Kendilerine ait bölgelerini titizlikle savunan hayvanlardır; bölgelerinin sınırlarını koku ile işaretlerler.
Misk kedisigiller genelde her şey yiyicilerdir. Aralarında birçok usta avcı bulunur; usulca avlarına yaklaşır ya da avlarını saklandığı yerde bulurlar. Küçük omurgalı hayvanlar, böcekler, solucanlar ve kuş yumurtaları ile beslenirler. Bazı türler leş de yiyebilir. Meyve ve fındık gibi bitkisel besinler ile beslenmelerini tamamlarlar.
Genelde bir dişi senede iki kez gebe kalabilir ve 1-6 yavru dünyaya getirir. Yeni doğan yavruların gözleri kapalıdır ama doğduklarında tamamen çıplak değillerdir; tüylü halde dünyaya gelirler. Ömürlerinin en fazla 15 yıla kadar varabildiği tahmin edilir.
İnsanlar bu familyanın birçok türlerinden ticari açıdan faydalanmaktadır. Özellikle Viverrinae türlerinin kokulu anal bezesinden gelen dışkı parfüm üretimi için önemli rol oynamıştır. Günümüzde bu madde artık suni yollardan üretilmektedir. Bayağı palmiye misk kedisi (Paradoxurus hermaphroditus) türü Kopi Luvak-kahvesi üretiminde bir rol oynamaktadır. Bazı türlerin eti yenilmektedir. Maskeli palmiye misk kedisi (Paguma larvata) türünün eti yenilmesinin, SARS-virüsünün insanlara geçmesine yol açmış olduğu düşünülmektedir.
Günümüzde misk kedisigiller için en büyük tehlike ormanların her gün daha da küçülmesidir. IUCN'ye göre bazı türleri tehlike altındadır.
Misk kedisigiller Herpestidae familyası ile yakın akrabadır. Eskiden bu familyada yer alan kuyruksüren türleri misk kedisigiller familyası içerisine konulmuştu; artık ayrı familyalar olarak sınıflandırılırlar. Misk kedisigiller etçiller takımı içerisinde kedimsiler alt takımına aitdir.
Eskiden bu familyanın içinde yer alan Afrika palmiye misk kedisi (Nandinia binotata) fiziksel karakterlerin farklılığı yüzünden günümüzde Nandiniidae familyasında sınıflandırılmaktadır. Fossa, Falanuk ve Fanaloka türleride eskiden bu familya ya sayılmış ama sonradan Eupleridae familyasına eklenmişlerdir.
Misk kedisigiller (Viverridae), etçiller (Carnivora) takımına ait, Afrika ve Avrasya'da yaygın olan, 30 orta büyüklükte türden oluşan bir familya.
Як правило, віверові — це невеликі стрункі тварини з короткими ногами і довгим хвостом, що живуть на деревах. Своїм виглядом багато віверових нагадують куницевих або котових. Довжина тіла варіює від 30 до 98 см, хвоста — 12–90 см, маса від 1 до 15 кг. Тулуб витягнутий, мускулистий і гнучкий. Довжина хвоста у багатьох видів дорівнює довжині тіла. У бінтуронгів хвіст хапальний. Шия середньої довжини, голова невелика з подовженою, загостреною мордочкою. Вуха невисокі і широко розставлені. Очі досить великі. Кінцівки п'ятипалі, пальцеходячі або стопоходячі.
Волосяний покрив низький, досить грубий. Переважає буре забарвлення зі строкатими візерунками, що складаються зі смуг і плям. Хвіст часто має кільчастий малюнок. У деяких видів (цівета, вівера, цівета мала) є особливі залози, розташовані в анальній області та виділяють пахучий секрет — мускус. Зубна формула: 3/3, 1/1, 3–4/3–4, 1–2/1–2 = 32–40.
Зустрічаються переважно в лісах, заростях чагарнику і високої трави. Активні вночі, вдень ховаються в дуплах дерев, печерах, рідше в норах, звичайно займаючи чужі. Деякі живуть в будівлях людини. Зустрічаються поодинці або парами. Найкраще з усіх хижих лазять по деревах, деякі види проводять на них більшу частину свого життя. Представники виду цівета видрова — напівводні. За типом харчування більшість віверових всеїдні. В їх раціоні присутня як тваринна так і рослинна їжа: різні дрібні хребетні і безхребетні (черв'яки, ракоподібні, молюски), плоди, горіхи, цибулини. Деякі види поїдають падло. Органи чуття добре розвинені.
У цілому, біологія та екологія окремих видів вивчені слабко.
У більшості видів сезонність у розмноженні відсутня. Вагітність триває 60–81 днів. У приплоді від 1 до 6 сліпих, але покритих шерстю дитинчат. У деяких видів на рік буває 2 вагітності. Тривалість життя у віверових — 5–15 років.
Віверові поширені в тропіках Старого Світу: у Південній Європі (Піренейський півострів), Африці, на Мадагаскарі, в Середземномор'ї і в Південній та Південно-Східної Азії, включаючи Індонезію та Філіппіни. Цівета гімалайська була акліматизована в Японії.
З цією групою ссавців пов'язана назва «єнот», яка з часом поширилася на інші морфологічно близькі групи хижих ссавців, у тому числі з визнаних тепер окремими родин — Ракунові (Procyonidae) та Псові (Canidae). За тлумачними словниками вихідним таксоном був вид Генета (Viverra genetta) (словник Даля [1]). За словником Ушакова [2]: «Енот, енота, м. (новолатин. geneta).
Після переключення уваги дослідників з африканської фауни на американську розуміння обсягу «єнотів» (вівер) розширили. Африканських віверових (зокрема й типових «єнотів» роду Генета (Genetta), а також Бінтуронга (Arctictis binturong) та ін.) стали об'єднувати з американськими «єнотами» — ракунами, ракоїдами, носухами та ін. на підставі їхньої зовнішньої схожості в одну родину «єнотових» = «віверових». Тепер це лише історичний факт, і американських «єнотів» тепер розглядають як окрему родину — Ракунові (Procyonidae) [3].
У сучасній українській мові назва «єнот», попри своє походження, застосовується лише до представників родів Procyon (рідше — до інших представників родини Procyonidae) та Nyctereutes, жоден з яких до родини віверових не належить.
За монографією «Види ссавців світу», 2005 [4] родина включає 4 підродини, 15 родів, 35 видів. Згодом на основі філогенетичних експериментів, генетичного складу та морфогенетики було описано чи підтверджено 3 види: Paradoxurus aureus, Paradoxurus montanus, Paradoxurus stenocephalus[3]:
Họ Cầy (danh pháp khoa học: Viverridae) (con chồn) bao gồm 32 loài cầy, cầy genet và cầy linsang. Chúng là các động vật nhỏ, thân hình mềm mại, chủ yếu sống ở trên cây, thuộc về bộ Ăn thịt. Về bề ngoài nói chung thì chúng giống như mèo, nhưng mõm rộng và thường là nhọn, trông giống như rái cá hay cầy mangut. Chiều dài của chúng, khi trừ đi phần đuôi, là khoảng 40–100 cm (17-39 inch) và cân nặng khoảng 1–5 kg (3-10 pao). Đuôi của chúng dài từ 12–90 cm (5-35 inch). Tuổi thọ 5-15 năm.
Tại Sri Lanka, người ta gọi chúng là "kalawedda" theo tiếng Sinhala. Tuy nhiên, phần lớn người dân gọi chúng là "uguduwa" hay "kalawedda" một cách tùy ý nhưng cùng nghĩa.
Các loài cầy có nguồn gốc ở khu vực nhiệt đới của Cựu thế giới. Gần như tất cả các loài nguồn gốc châu Phi sinh sống ở khu vực ngay phía nam của Địa Trung Hải, Madagascar và bán đảo Iberia. Ngoài ra chúng còn sống ở khu vực Nam và Đông Nam Á. Các môi trường sinh sống ưa thích của chúng là các cánh rừng, xavan, vùng núi và trên tất cả là các rừng mưa nhiệt đới. Kết quả là hiện nay nhiều loài đang đối mặt với sự suy giảm nghiêm trọng của môi trường sống; một số loài được coi là dễ thương tổn và cầy nước hiện nay được phân loại là nguy cấp.
Mặc dù có hình dáng bề ngoài khá giống với các loài cầy khác, nhưng cầy cọ châu Phi (Nandinia binotata) về mặt di truyền là khác biệt và thuộc về họ đơn loài của chính nó là họ Nandiniidae. Ngoài ra, nghiên cứu di truyền học gần đây cũng chỉ ra rằng các loài cầy linsang châu Á thuộc chi Prionodon không phải là cầy thực sự mà có quan hệ họ hàng gần gũi hơn với họ Mèo (Felidae). Tương tự, cầy fossa (Cryptoprocta ferox) ở Madagascar đã từ lâu được coi là thành viên của họ Viverridae, nhưng các chứng cứ di truyền học đã chỉ ra rằng loài động vật này là thành viên đặc hữu của động vật ăn thịt tại Madagasca có liên quan tới họ Họ Cầy lỏn (Herpestidae).
Các loài cầy có sự sinh sản diễn ra quanh năm; thời gian mang thai 60-81 ngày. Một số loài có thể sinh đẻ hai lần trong năm. Mỗi lứa chúng đẻ ra từ 1-6 con non phủ đầy lông từ khi mới sinh. Người ta biết rất ít về tập tính sinh sản của chúng.
Cầy là các động vật ăn tạp, bổ sung cho các thức ăn từ thịt (cả do chúng săn được lẫn xác chết) là hoa quả, trứng và có thể là cả rễ cây. Một trong những thức ăn khoái khẩu của cầy vòi đốm là quả từ cây cà phê. Các loại hạt cà phê thường là bị đào thải và chúng được thu gom lại để bán dưới dạng cà phê cứt chồn tại Việt Nam hay Kopi Luwak tại Indonesia.
Mặc dù một số loài được đánh giá là nguy cấp, nhưng người ta vẫn tiếp tục săn bắn chúng vì nhiều người vẫn đánh giá cao thịt của chúng.
Một số tài liệu cho rằng việc ăn thịt cầy có thể đã dẫn đến sự bùng nổ phát triển của virus bệnh SARS năm 2003. Tháng 1 năm 2004, tỉnh Quảng Đông ở Trung Quốc đã ra lệnh cấm buôn bán các loài cầy và tiêu hủy toàn bộ các con còn đang bị giam giữ. Cũng trong tháng 1 năm 2004 thì Hoa Kỳ đã thông báo cấm nhập khẩu các loài cầy.
Năm 2005, WWF đã đưa ra bức ảnh được chụp vào ban đêm của một loài động vật ăn thịt chưa rõ tên (tên hiệu là cáo-mèo) ở Borneo, một hòn đảo ở Indonesia. Một số nhà khoa học cho rằng nó hoặc là loài cầy mới, hoặc đó là một trong những loài hiếm mà hiện nay người ta còn phát hiện ra dấu vết, chẳng hạn như cầy Hose.
Cầy cũng là một trong những nguồn cung cấp xạ có giá trị cao, được dùng làm chất ổn định trong công nghiệp sản xuất nước hoa. Mặc dù các loài cầy đã từng có thời bị giết để lấy xạ, nhưng gần đây người ta đã "tái sinh" chúng cho mục đích này. Các chất tiết ra của cầy được lấy ra từ các tuyến xung quanh hậu môn của chúng thông qua một quy trình mổ. Cả cầy đực lẫn cầy cái đều tiết ra các chất nặng mùi này. Ít nhất có một trang trại nuôi cầy ở Ethiopia cho mục đích lấy xạ, mặc dù kiểu lấy xạ này đang tàn lụi dần đi do ngành sản xuất nước hoa đang chuyển sang sử dụng các chất hãm màu tổng hợp.
Trong "The Variation Of Animals And Plants Under Domestication" của mình, Charles Darwin đã viết: The Genetta has bred both here and in the Jardin des Plantes, and produced hybrids (Cầy Genetta đã được phối giống ở cả đây và ở Jardin des Plantes, và chúng sinh ra con lai). Những người khác cũng thông báo là có sự lai ghép giữa cầy/cầy genet.
Cầy trong tiếng Việt cũng được dùng để chỉ chó mặc dù cầy và chó chỉ có quan hệ họ hàng xa.
Họ Cầy (danh pháp khoa học: Viverridae) (con chồn) bao gồm 32 loài cầy, cầy genet và cầy linsang. Chúng là các động vật nhỏ, thân hình mềm mại, chủ yếu sống ở trên cây, thuộc về bộ Ăn thịt. Về bề ngoài nói chung thì chúng giống như mèo, nhưng mõm rộng và thường là nhọn, trông giống như rái cá hay cầy mangut. Chiều dài của chúng, khi trừ đi phần đuôi, là khoảng 40–100 cm (17-39 inch) và cân nặng khoảng 1–5 kg (3-10 pao). Đuôi của chúng dài từ 12–90 cm (5-35 inch). Tuổi thọ 5-15 năm.
Tại Sri Lanka, người ta gọi chúng là "kalawedda" theo tiếng Sinhala. Tuy nhiên, phần lớn người dân gọi chúng là "uguduwa" hay "kalawedda" một cách tùy ý nhưng cùng nghĩa.
Các loài cầy có nguồn gốc ở khu vực nhiệt đới của Cựu thế giới. Gần như tất cả các loài nguồn gốc châu Phi sinh sống ở khu vực ngay phía nam của Địa Trung Hải, Madagascar và bán đảo Iberia. Ngoài ra chúng còn sống ở khu vực Nam và Đông Nam Á. Các môi trường sinh sống ưa thích của chúng là các cánh rừng, xavan, vùng núi và trên tất cả là các rừng mưa nhiệt đới. Kết quả là hiện nay nhiều loài đang đối mặt với sự suy giảm nghiêm trọng của môi trường sống; một số loài được coi là dễ thương tổn và cầy nước hiện nay được phân loại là nguy cấp.
Mặc dù có hình dáng bề ngoài khá giống với các loài cầy khác, nhưng cầy cọ châu Phi (Nandinia binotata) về mặt di truyền là khác biệt và thuộc về họ đơn loài của chính nó là họ Nandiniidae. Ngoài ra, nghiên cứu di truyền học gần đây cũng chỉ ra rằng các loài cầy linsang châu Á thuộc chi Prionodon không phải là cầy thực sự mà có quan hệ họ hàng gần gũi hơn với họ Mèo (Felidae). Tương tự, cầy fossa (Cryptoprocta ferox) ở Madagascar đã từ lâu được coi là thành viên của họ Viverridae, nhưng các chứng cứ di truyền học đã chỉ ra rằng loài động vật này là thành viên đặc hữu của động vật ăn thịt tại Madagasca có liên quan tới họ Họ Cầy lỏn (Herpestidae).
Các loài cầy có sự sinh sản diễn ra quanh năm; thời gian mang thai 60-81 ngày. Một số loài có thể sinh đẻ hai lần trong năm. Mỗi lứa chúng đẻ ra từ 1-6 con non phủ đầy lông từ khi mới sinh. Người ta biết rất ít về tập tính sinh sản của chúng.
Cầy là các động vật ăn tạp, bổ sung cho các thức ăn từ thịt (cả do chúng săn được lẫn xác chết) là hoa quả, trứng và có thể là cả rễ cây. Một trong những thức ăn khoái khẩu của cầy vòi đốm là quả từ cây cà phê. Các loại hạt cà phê thường là bị đào thải và chúng được thu gom lại để bán dưới dạng cà phê cứt chồn tại Việt Nam hay Kopi Luwak tại Indonesia.
Mặc dù một số loài được đánh giá là nguy cấp, nhưng người ta vẫn tiếp tục săn bắn chúng vì nhiều người vẫn đánh giá cao thịt của chúng.
Một số tài liệu cho rằng việc ăn thịt cầy có thể đã dẫn đến sự bùng nổ phát triển của virus bệnh SARS năm 2003. Tháng 1 năm 2004, tỉnh Quảng Đông ở Trung Quốc đã ra lệnh cấm buôn bán các loài cầy và tiêu hủy toàn bộ các con còn đang bị giam giữ. Cũng trong tháng 1 năm 2004 thì Hoa Kỳ đã thông báo cấm nhập khẩu các loài cầy.
Năm 2005, WWF đã đưa ra bức ảnh được chụp vào ban đêm của một loài động vật ăn thịt chưa rõ tên (tên hiệu là cáo-mèo) ở Borneo, một hòn đảo ở Indonesia. Một số nhà khoa học cho rằng nó hoặc là loài cầy mới, hoặc đó là một trong những loài hiếm mà hiện nay người ta còn phát hiện ra dấu vết, chẳng hạn như cầy Hose.
Cầy cũng là một trong những nguồn cung cấp xạ có giá trị cao, được dùng làm chất ổn định trong công nghiệp sản xuất nước hoa. Mặc dù các loài cầy đã từng có thời bị giết để lấy xạ, nhưng gần đây người ta đã "tái sinh" chúng cho mục đích này. Các chất tiết ra của cầy được lấy ra từ các tuyến xung quanh hậu môn của chúng thông qua một quy trình mổ. Cả cầy đực lẫn cầy cái đều tiết ra các chất nặng mùi này. Ít nhất có một trang trại nuôi cầy ở Ethiopia cho mục đích lấy xạ, mặc dù kiểu lấy xạ này đang tàn lụi dần đi do ngành sản xuất nước hoa đang chuyển sang sử dụng các chất hãm màu tổng hợp.
Виверровые (лат. Viverridae) — семейство млекопитающих из отряда хищных.
Это, как правило, небольшие стройные животные с короткими лапами и длинным хвостом, обитающие на деревьях. Своим обликом многие виверровые напоминают куньих или кошачьих (с последними имеют отдалённое родство, уходящее в ранний палеоген). Длина тела варьирует от 30 до 98 см, хвоста — 12—90 см, масса от 1 до 15 кг. Туловище вытянутое, мускулистое и гибкое. Длина хвоста у многих видов равна длине тела. У бинтуронга хвост хватательный. Шея средней длины, голова небольшая с удлинённой, заострённой мордочкой. Уши невысокие и широко расставленные. Глаза довольно большие. Конечности пятипалые, пальцеходящие или стопоходящие.
Волосяной покров низкий, довольно грубый. Преобладает бурая расцветка с пёстрыми узорами, состоящими из полос и пятен. Хвост часто имеет кольчатый рисунок. У некоторых родов (Civettictis, Viverra, Viverricula) имеются особые железы, расположенные в анальной области и выделяющие пахучий секрет цибетин. Количество зубов у виверровых 32—40.
Виверровые распространены в тропиках Старого Света: в Южной Европе (Пиренейский полуостров), Африке, на Мадагаскаре, в Средиземноморье и в Южной и Юго-Восточной Азии, включая Индонезию и Филиппины. Гималайская цивета была акклиматизирована в Японии.
Встречаются преимущественно в лесах, зарослях кустарника и высокой травы. Активны ночью; днём укрываются в дуплах деревьев, пещерах, реже в норах, обычно занимая чужие. Некоторые живут в постройках человека. Встречаются поодиночке или парами. Лучше всех хищных лазают по деревьям; некоторые виды проводят на них большую часть своей жизни. Водяная генетта (Genetta piscivora) и выдровая циветта (Cynogale bennettii) — полуводные животные. По типу питания большинство виверровых всеядны; в их рационе присутствует пища как животного, так и растительного происхождения: различные мелкие позвоночные и беспозвоночные (черви, ракообразные, моллюски), плоды, орехи, луковицы. Некоторые виды поедают падаль. Органы чувств хорошо развиты.
У большинства видов сезонность в размножении отсутствует. Беременность длится 60—81 день. В помёте от 1 до 6 слепых, но покрытых шерстью детёнышей. У некоторых видов в году бывает 2 помёта. Продолжительность жизни у виверровых — 5—15 лет.
В целом, биология и экология отдельных видов изучены слабо.
Многие виверровые — объект охоты и разведения в неволе. Добывают их ради пушистого меха и съедобного мяса, но преимущественно ради цибетина, который применяется в парфюмерной промышленности и медицине. Одним из излюбленных кормов циветт являются кофейные ягоды; из семян, прошедших пищеварительный тракт животного, в Индонезии получают один из самых дорогих сортов кофе, Копи Лювак.
В 2003 году китайские учёные выявили, что вирус, обнаруженный в крови у гималайских цивет, совпадает с коронавирусом, вызывающим атипичную пневмонию. Опыты показали, что генетически эти две формы вирусов схожи на 99,8 %. Таким образом, возможно, что SARS передаётся к человеку от цивет, чьё мясо считается деликатесом в китайской кухне[1].
Семь видов виверровых занесены в Международную Красную книгу; из них:
В настоящее время семейство виверровых насчитывает 35 видов, объединяемых в 15 родов и 4 подсемейства[2][3]:
Пальмовую цивету (Nandinia binotata) в настоящее время выделяют в монотипическое семейство Nandiniidae. Родственные виверрам мангусты подсемейств Herpestinae и Galidiinae были выделены в отдельное семейство мангустовых. Подсемейство Prionodontinae, включающее в себя единственный род — азиатских линзангов, недавно было выделено в отдельное семейство Prionodontidae[8].
ジャコウネコ科(ジャコウネコか、Viverridae)は、食肉目に含まれる科。
アフリカ大陸、ユーラシア大陸、インドネシア、スリランカ、フィリピン[2]
体型は細長く、吻も細長く尖る[3]。
耳介の後縁に袋状の器官(耳嚢)がある[3]。歯列は門歯上下6本ずつ、犬歯上下2本ずつ、臼歯上顎8本・下顎6 - 8本、大臼歯上顎2 - 4本・下顎4本の計38 - 40本[3]。多くの種には肛門周辺に臭腺(肛門腺)がある[2][3]。四肢は短い[3]。上腕骨下部の内側に、神経や動脈が通る孔(内側上髁孔)がある[3]。指趾は5本[3]。
始新世に出現し、現生のネコ目内では起源が古く原始的な特徴を残した分類群だと考えられている[3]。
ファラノーク、フォッサ、マダガスカルジャコウネコといったマダガスカルに分布する種が含まれ、フォッサ亜科やエウプレルス亜科を構成する説もあった[3]。2003年に発表されたIRBPのエクソン・TTF遺伝子のイントロン・ミトコンドリアDNAのシトクロムb・ND2遺伝子の塩基配列を決定し最大節約法と最尤法、ベイズ法などによる系統解析では、マングース科のワオマングース亜科も含めたマダガスカルの食肉類のみで単系統群を形成することが強く示唆されEupleridae科を構成する説が有力とされる[5]。これらの系統解析によりキノボリジャコウネコがネコ型亜目Feliformia内でも初期に分化したことも示唆されたため、1属1種でキノボリジャコウネコ科Nandiniidaeを構成する説が有力とされる[5]。
オビリンサン属はジャコウネコ亜科に含める説があったが、臭腺がない・爪がひっこめられるなどの特徴から1属で亜科を形成する説も提唱されており[3]、以下の分類ではそれに従っている。独立した科を構成する説もある[4]。
現生種の分類・英名はMSW3(Wozencraft, 2005)、和名は断りのないかぎり祖谷・伊東(1991)に従う[1][3]。
森林や草原などに生息する。樹上棲の種が多いが、ジャコウネコ亜科は半樹上棲ないし地表棲の種が多い。夜行性の種が多い[2][3]。単独もしくはペアで生活する[2][3]。
食性は多くの種で雑食で、昆虫、鳥類、小型哺乳類、果実などを食べるが、魚類を食べたり動物食の種もいる。
生息地では食用とされることもある[3]。一部の種の性器の周辺にある臭腺(会陰腺)から分泌される液は、香水の補強剤や持続剤として利用されている[3]。この液は制汗剤や催淫剤・皮膚病の薬として用いられることもあった[2]。英語圏で本科の多くの構成種に対して用いられる呼称civetは、アラビア語で会陰腺から分泌される液およびその臭いを指すzabādに由来する[2][3]。
農作物や家禽を食害する害獣とみなされることもある[2]。ネズミの駆除を目的に移入された種もいる[4]。
森林伐採や農地開発・採掘などによる生息地の破壊、麝香目的も含む狩猟などにより生息数が減少している種もいる[6][7][8]。
コーヒー農園において、パームシベットの糞から得られるコーヒー豆が利用されている[4]。
高級コーヒーであるコピ・ルアクは、ジャコウネコ科の動物に一旦コーヒーの実を食べさせ、排泄物の中から未消化の実を利用したものである。
ジャコウネコ科(ジャコウネコか、Viverridae)は、食肉目に含まれる科。
사향고양이과(Viverridae)는 30여 종으로 이뤄진 식육목의 과이다. 사향고양이와 제넷고양이, 빈투롱 등을 포함한다.
다음은 식육목의 계통 분류이다.[3]
식육목 고양이아목† 님라부스과
† Stenoplesictidae
고양이상과† 바르보우로펠리스과
사향고양이하목 몽구스상과 개아목 곰하목 곰상과 기각류 족제비상과다음은 사향고양이과의 계통 분류이다.[4]
사향고양이과 사향고양이아과 사향고양이속